Thi khí lan ra trên người đạo sĩ kia có diện tích rất lớn, kéo dài nửa canh giờ nữa thì chỉ sợ độc thi sẽ xâm nhập vào tim, chỉ có thể chết.
Nên gạo nếp này phải phủ lên toàn thân anh ta, đảm bảo không sót chỗ nào.
Nhưng mà trước mặt là một người đàn ông đó.
Lại còn là một người đàn ông không quen không biết.
Điều này khiến cô làm thế nào cũng không ra tay được.
Thấy Chúc Hạ Dương chần chừ, Bắc Minh Nguyệt đâm chọc nói: "Cô còn chờ gì nữa, nếu như đạo huynh này xảy ra chuyện thì cô không áy náy sao?"
Có vẻ như lời của Bắc Minh Nguyệt rất có tác dụng, tất cả mọi người đều nhìn vào Chúc Hạ Dương, ánh mắt nhìn chằm chằm khiến cô có hơi khó chịu.
Cô nhìn gương mặt bầm đen của người nằm trên mặt đất, thở một hơi thật dài.
"Cô gái, xin cô nhanh chóng cứu vị đạo trưởng này đi, cậu ta cũng vì chúng tôi nên mới bị cương thi làm bị thương, nhất định không thể để cậu ta chết được, nếu không..."
"Đúng vậy, nếu không... chúng tôi sẽ áy náy cả đời."
Nghe những lời này của người dân trong thôn, thậm chí là nhìn thấy ánh mắt cầu xin của bọn họ, trong lòng Chúc Hạ Dương không hề cảm động chút nào.
Lẽ nào để cho một cô gái chưa chồng như cô đối mặt với một người đàn ông không mảnh vải che thân thì các người sẽ không áy náy sao?
Dù sao thì mình cũng không cần phải... làm việc này.
Bắt ép làm việc tốt trần trụi.
"Mọi người đừng lo lắng, vị này là thánh nữ đời thứ hai của thế gia trừ tà Bắc Minh, nhất định cô ấy có thể cứu được vị đạo trưởng này, đồng thời còn có thể giúp mọi người diệt trừ cương thi hại người."
"Này, Bắc Minh Nguyệt, cô nói bậy bạ gì đó."
Chúc Hạ Dương kéo Bắc Minh Nguyệt lại.
Bây giờ cô vẫn chưa phải là thánh nữ mà.
Cứ kéo mình vào chuyện này, trái lại cô ta lại phủi sạch quan hệ.
"Thánh nữ đại nhân, ở đây chỉ có mỗi cô mới cứu được cậu ta, cũng chỉ có cô mới có năng lực diệt cương thi, hơn nữa cô là thánh nữ, tôi cũng không hề nói bậy mà."
Bắc Minh Nguyệt giả vờ không thể tin được.
Tất cả người dân trong thôn đều bị Bắc Minh Nguyệt ảnh hưởng, có vẻ cũng cho rằng Chúc Hạ Dương muốn trốn tránh trách nhiệm của một nữ thánh của thế gia trừ tà, muốn thấy chết mà không cứu nên tất cả đều lên tiếng cầu xin.
Nhìn sắc mặt ngày càng tệ của đạo sĩ nằm trên mặt đất, càng nhiễm nhiều khí đen hơn.
Vết thương rất dài trên vai đã bắt đầu đóng vảy, làn da xung quanh cũng đã cứng hơn
Bỏ đi, nếu nhìn một người đang sống sờ sờ chết trước mặt mình, có lẽ sau này mình cũng sẽ áy náy.
Cứ xem như là xem phim 3D đi.
Không chỉ kích thích thị giác mà còn cả xúc cảm.
Chúc Hạ Dương cầm lấy gạo nếp trong tay của người nọ, ngồi xổm xuống bên cạnh đạo sĩ.
Tuy gương mặt này đấy khí đen nhưng mà vẫn có thể nhận ra là vẻ ngoài rất đẹp.
Chúc Hạ Dương cắn răng một cái, sờ mó người ta miễn phí một lần có vẻ như cũng không thiệt thòi gì.
Cô xé áo trên người đạo sĩ ra, xoẹt một cái, nửa người trên của đạo sĩ đã lộ ra trước mắt.
Sức lực này.
Trước giờ cô cũng không biết mình lại khỏe như vậy.
Chúc Hạ Dương cầm lấy một nắm gạo nếp thoa lên người đạo sĩ, khí đen xèo xèo bay lên trời.
Để giảm bớt sự đau đớn của anh ta, Chúc Hạ Dương tụ linh lực trên tay truyền vào cơ thể anh ta.
"Thánh nữ đại nhân, chỉ phía trên thôi chưa đủ, còn cả ở dưới nữa."
Khóe môi Bắc Minh Nguyệt nhếch lên một nụ cười châm chọc khó nhận ra, giống như đang mở to mắt nhìn Chúc Hạ Dương bị chê cười.
Không sao, cô nhịn.
Xem như là nể mặt cô ta trước mặt người ngoài.
Chúc Hạ Dương đỏ mặt, cố nén nước mắt đưa tay chuẩn bị kéo quần, bàn tay lại đột nhiên bị nắm lại.
Tất cả mọi người đều hốt hoảng ngẩn ra, nhìn đạo sĩ ban nãy còn thoi thóp bỗng nhiên ngồi dậy.
Tất cả những người dân đều lùi lại, giống như đang nghi ngờ có phải người này đã biến thành cương thi rồi không.