Ngoài hang động đã không có tiếng động, Chúc Hạ Dương biết Bắc Minh Nguyệt thật sự muốn dồn mình vào chỗ chết.
Vậy thì lúc này các duy nhất để giữ lại mạng của mình là giải quyết thi cổ này.
Thi cổ lao bổ về phía Chúc Hạ Dương đang đứng yên nhưng lại chụp hụt, trên mặt đất bị xẻ ra thành một rãnh lớn.
Chúc Hạ Dương duỗi tay lấy trong túi ra mười mấy cây đồng đậu, xếp thành một hàng trong lòng bàn tay sau đó quăng về phía thi cổ, chỉ thất từ đầu đến bụng của thi cổ bị đập trúng thành một đường dài, chỗ bị đụng trúng lóe lên tia lửa màu vàng.
Thi cổ gáo thét một tiếng, lại như là nổi giận, nhe răng trợn mắt với Chúc Hạ Dương.
Chúc Hạ Dương cảm thấy vết thương trên mặt ngày càng đau nên đưa tay lau một cái, cảm giác có hơi thô ráp.
Không phải mình cũng bị trúng độc thi chứ?
Mau chóng móc một bình sứ nhỏ ra, đổ một ít bột phấn màu trắng lên vết thương, cảm giác rất xót.
Đó là phấn hoa sen cửu tinh mà trước đó Y Bạch đã đưa cho cô, nói là có thể giảm bớt thi khí của độc thi.
Chúc Hạ Dương cảm giác phía sau có gì đó, đưa tay ra sờ một cái, nhận ra là một cây cột hình trụ.
Trong hang động này còn có cả cột?
Cách hộp quẹt hơi xa nên Chúc Hạ Dương chỉ có thể lao về phía thi cổ, sau khi tranh đấu lùi về sau lưng cầm hộp quẹt trong tay.
Sau một lúc tranh đấu Chúc Hạ Dương gần như cũng đã thăm dò được bố cục trong hang động.
Trong hang động này có năm cây chộ vây quanh vị trí đặt quan tài đá.
Chúc Hạ Dương nghĩ đến những hình vẽ phong ấn kia, lẽ nào những cột đã này cũng được bố trí đến giam giữ thi cổ này?
Bỗng nhiên Chúc Hạ Dương có vẻ như đã nghĩ ra cách.
Cô nhún người bay lên đối mặt với thi cổ, càng đánh ra sau lại càng nhẹ nhàng nhảy đến bên đó.
Cứ mấy lần như vậy, Chúc Hạ Dương hài lòng cười cười.
Mà thân thể của xác ướp này cũng đã bị giam giữ lại, không thể nhúc nhích được.
Trên người thi cổ bỗng bị dây đen đã thấm máu chó mực quấn chặt lấy.
Chúc Hạ Dương cắn ngón tay giữa của mình, đưa tay đặt lên sợi dậy, lúc giọt máu đỏ thấm vào sợi dây bỗng lóe thánh ánh sáng đỏ lan tràn khắp sợi dây. Rất nhanh một ngôi sao năm cánh màu đỏ hiện ra trước mắt.
Hóa ra vừa nãy Chúc Hạ Dương trốn đông trốn tây chỉ là để vây dây mực, dùng máu vẽ trận.
Miệng của thi cổ phát ra tiếng gầm nhẹ, duỗi hai tay về phía Chúc Hạ Dương nhưng mà lại không thoát ra được.
Sợi dây màu đỏ cứ như là muốn cắt đứt thân thể hắn vậy.
"Ngày chết của mày đến rồi."
Trong mắt của Chúc Hạ Dương lóe lên sự lạnh lẽo, trong tay xuất hiện ánh kiếm trảm ma màu trắng, lập tức xông đến.
Kiếm trong ray cô chém mạnh mẽ xuống vai của thi cổ, chỉ thấy hai đầu gối của hắn trực tiếp quỳ xuống, dây mực khiến thân thể của hắn trực tiếp chia làm hai nửa.
Nửa thân trên vẫn nằm trên huyết trận, mà nửa thân dưới lại lập tức đứng lên chạy ra bên ngoài, nội tạng trong bụng rơi đầy đất.
Thứ gì đó dài thòng có lẽ là ruột đều đã khô héo, còn hiện lên những đốm đen.
Chúc Hạ Dương móc ra một lá bùa dá lên nửa người dưới của thi cổ, một kiếm lập tức đâm tới.
"Á." Lớp vảy thật dày trên người thi cổ lại như hiện lên gân xanh.
"Gừ..."
Miệng hắn mở rộng, răng nanh sắc nhọn hiện ra, Chúc Hạ Dương bay người lên trước, kiếm trong tay nhắm thẳng vào chỗ răng nanh.
"Cái răng đen này." Vẻ mặt Chúc Hạ Dương ghét bỏ nhưng mà vẫn rất nâng niu cất chiếc răng gãy vào túi áo.
Mình và đạo sĩ đó đều trúng độc thi, ngoài phương pháp giải độc bình thường, còn có một cách trực tiếp nhất. Mài răng nanh của chủ độc thi thành bột với máu của xử nữ uống vào.
Nghĩ đến đây Chúc Hạ Dương bỗng cảm thấy buồn nôn.