"Không đúng, gia tộc Bắc Minh các người đời đời kiếp kiếp đều mặt dày như vậy." Giọng nói của Nhược Thương Ly ẩn chứa sự căm hận sâu sắc.
Chính những người mặt dày vô sỉ này đã khiến cô ấy mất đi người mà mình quan tâm nhất.
Cô ấy mãi mãi không bao giờ quên.
"Nhược Thương Ly, cô đi đi, tôi rất cảm ơn cô đã quan tâm tôi như vậy, nhưng mà dù cô muốn tốt cho tôi hay là người quen cũ kia của cô thì tôi cũng sẽ không từ bỏ, cảm ơn cô."
Thấy Chúc Hạ Dương nói vậy, Nhược Thương Ly cũng không can ngăn nữa, chỉ cố nén đau đớn lắc đầu sau đó biến mất trước mặt mọi người.
Đại điển phong tế kết thúc, Chúc Hạ Dương chính thức trở thành thánh nữ đời thứ hai của gia tộc Bắc Minh.
Trong lúc Chúc Hạ Dương đang định đi tìm Vân Bà thì Vân Bà đã đến tìm cô trước.
Lẽ nào là muốn giao tinh châu cho mình? Bà lão này cũng nhanh nhẹn đấy. Vừa vào phòng Vân Bà đã đi đến ghế ngồi xuống, rất kính cẩn.
Thấy bà lão có thái độ nghiêm túc như vậy, có vẻ đúng là chuyện về tinh châu rồi.
"Hạ Dương, bây giờ con đã là thánh nữ của gia tộc Bắc Minh chúng ta, con có trách nhiệm dẫn dắt gia tộc Bắc Minh chúng ta đến huy hoàng của vạn năm trước. Đồng thời con phải giữ gìn danh dự của gia tộc Bắc Minh chúng ta, mỗi lời nói mỗi hành động đều phải cân nhắc."
"Vân Bà, tôi..."
"Con nghe ta nói hết trước đã." Vân Bà tiếp tục nói: "Sau này mỗi một việc của con đều đại diện cho gia tộc Bắc Minh nên nhất định phải cẩn thận, không thể có sai sót gì."
Chúc Hạ Dương gật đầu nhưng trong lòng lại không xem những lời nói này ra gì.
Dù là Chúc Hạ Dương trước kia hay là thánh nữ bây giờ, chuyện cần làm cũng chỉ là bắt ma trừ quỷ, còn có gì cần phải cẩn thận?
"Vân Bà, chuyện tinh châu..."
Nhắc đến tinh châu, biểu cảm trên gương mặt của Vân Bà có vẻ khó xử, sau đó đứng dậy đi hai bước, đưa lưng về phía Chúc Hạ Dương.
"Tinh châu không có ở gia tộc Bắc Minh."
"Sao chứ?" Chúc Hạ Dương đi nhanh đến trước mặt Vân Bà, chăm chú nhìn từng biểu cảm của bà ta.
Vậy không phải là lừa gạt mình sao? Mấy ngày nay bận rộn mệt chết được, cuối cùng còn thành thánh nữ chó má gì đó cũng chỉ vì viên tinh châu này.
Mà lúc này bà già này lại nói với mình một câu không có.
"Trước đây gia tộc Bắc Minh thật sự có một viên tinh châu, nhưng mà sau khi gia chủ đời thứ nhất chết thì chưa ai nhìn thấy nó."
Gia chủ đầu tiên...
Chúc Hạ Dương lẩm bẩm suy nghĩ, vội vàng hỏi: "Là Bắc Minh Nghiễn sao?"
Vân Bà kinh ngạc nói: "Đúng vậy, con cũng biết tên của gia chủ đời đầu tiên sao?"
Đã qua nhiều năm như vậy, gia tộc bắc Minh đã là một gia tộc bị người đời quên mất, ngay cả gia tộc người ta cũng không nhớ đến chứ nói gì đến người của vạn năm trước.
Mà người trẻ tuổi trước mặt này lại biết.
Dù mình chỉ nghe nói sơ qua chuyện về thánh nữ đầu tiên nhưng mà lúc nhìn thấy Chúc Hạ Dương thì bà ta đã biết nhất định cô gái này có thể dẫn dắt gia tộc Bắc Minh một lần nữa giành lại huy hoàng.
Vậy nên dù là dùng cách nào cũng nhất định phải trói cô và gia tộc Bắc Minh lại.
"Đã như vậy thì tôi cũng không ở lại đây nữa, hôm nay tôi sẽ đi. Thấy bà cũng không giữ đúng hứa hẹn giữa chúng ta, vậy thì tôi cũng sẽ không là một công cụ nghe lời của gia tộc Bắc Minh, muốn đặt hy vọng phục hưng gia tộc Bắc Minh lên vai tôi là điều không thể nào, nếu như các người không biết cố gắng thì không ai có thể giúp được các người."
Chúc Hạ Dương nói xong xoay người rời đi, không để ý đến bà lão phía sau nữa.
"Người đâu, gọi Nguyệt Nhi đến gặp ta." Vân Bà lại ngồi xuống ghế, bàn tay cầm chén trà có hơi run rẩy."
Nếu theo như lời của Chúc Hạ Dương thì cô sẽ không để mình thành một công cụ nghe lời, nhưng mà bà ta sẽ không để sự lựa chọn của mình trở thành sai lầm.
Chắc chắn không thể.