Ba người cùng vào tiệm, sau khi nghe bọn họ mặt mày hớn hở kể xong, Chúc Hạ Dương lau mồ hôi một cái.
"Có vẻ hôm qua hai người rất nguy hiểm nhỉ."
"May mắn là Mạc Thần có người bạn lợi hại như cô, nếu không... tối qua chúng tôi đã biến thành mồi cho nữ quỷ hết rồi." Mập Mạp nói.
"Đúng vậy đấy, ai đó còn tè cả ra quần, ha ha ha." Hổ Vắn nói xong thì bị Khỉ Gầy cúi gương mặt xấu hổ ở bên cạnh kéo kéo áo.
Nhìn gương mặt không vui của Mạc Thần, Chúc Hạ Dương cũng hơi chần chờ.
Trước kia khi Mạc Thần ở bên cạnh mình chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy, nhưng tại sao gần đây lại gặp quỷ chứ? Chúc Hạ Dương không khỏi lo lắng.
Có lẽ đôi mắt này của mình đúng là sự bất hạnh.
"Tôi đi với các cậu một chuyến, đến ký túc xá của mọi người xem thử."
"Được được." Khỉ Gầy và Mập Mạp đồng thanh nói, Mập Mạp lại nhìn sang Mạc Thần ở bên cạnh.
Năm người cùng ra khỏi tiệm, thấy Lạc Minh và Hiểu Uyển đi đến, Chúc Hạ Dương căn dặn vài câu sau đó đi theo bọn họ đến đại học Thanh Đại.
Trước cửa ký túc xá, nhìn quản lý kí túc xá ở cửa chính, mấy người cảm thấy hơi khó.
Ký túc xá nam thì tất nhiên tất cả đều là nam sinh, dù là quản lý kí túc xá hoa mắt không nhìn thấy thì cũng khó tránh khỏi việc những nam sinh khác nhìn thấy rồi gào ầm lên.
Hơn nữa để Chúc Hạ Dương vào kí túc xá nam đã là để cô chịu thiệt, nếu như nhìn thấy hình ảnh cay mắt gì đó thì Mạc Thần còn đau lòng hơn cả chết.
"Vậy phải làm thế nào bây giờ?" Vẻ mặt Khỉ Gầy lo lắng.
"Đợi tôi một chút." Mập Mạp vọt vào kí túc xá, chỉ một lát sau đã xuất hiện trước mặt mọi người, trong tay cầm theo một túi nilon màu đen đưa cho Chúc Hạ Dương.
"Đây... là gì thế?" Chúc Hạ Dương không hiểu hỏi.
"Đây là quần áo, còn có cả mũ, cô vào WC nữ kia thay đi." Mập Mạp thở hổn hển nói.
Đôi chân này chạy lên tầng năm sau đó lại chạy xuống, xem ra năng lực tiềm tàng của Mập Mạp rất tốt.
Muốn nữ giả nam sao? Được rồi, có vẻ cũng chỉ có cách này thôi.
Chúc Hạ Dương nhận lấy những túi nilon đi vào WC.
Nói đến thì những nam sinh này cũng thật là, ngay cả một cái túi cũng không có, tất cả đều là những túi rác màu đen.
May mắn là không có ai, nếu không... Còn tưởng là cô đang làm chuyện gì không thể cho ai biết.
Thay quần áo xong, Chúc Hạ Dương nhìn thử mình trong gương, cảm thấy cũng tạm được.
Mặc dù quần áo có hơi rộng nhưng mà đúng lúc có thể che chở những đặc điểm phụ nữ trên người mình, tóc cuộn lại trong mũ lưỡi trai hoàn hảo.
Nhìn thấy Chúc Hạ Dương thay quần áo đi ra, mấy người ngẩn cả ra.
Mạc Thần thấy thế vội vàng ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt bất mãn nhìn ba người họ.
Thấy sự tức giận trên mặt Mạc Thần, ba người đều tỏ vẻ hiểu rõ, lập tức trở nên nghiêm túc.
Mập Mạp nhìn thấu suy nghĩ của Mạc Thần.
Cậu ta có tình cảm không bình thường với cô gái trước mặt này.
Vậy thì tối qua nghe được giọng nam truyền ra từ điện thoại kia hẳn là rất sốc.
Dù sao thì trễ như vậy, lại còn cả giọng nói lười biếng vừa tỉnh ngủ của Chúc Hạ Dương, hẳn là người đàn ông kia ở chung với cô.
Nghĩ vậy, trong lòng Mập Mạp cũng hiện lên chút cảm giác mất mát.
Cửa phòng 505 mở ra, vừa mở cửa ra, Chúc Hạ Dương còn chưa kịp nhìn thấy hình ảnh trong phòng thì đã thấy Mạc Thần dùng tốc độ như bay cất hết từng cái quần cộc ném vào trong chăn.
Tên này đúng là bảo vệ em gái này rất tốt nhỉ.
Không đúng, quần đùi của ba người đều bị cất hết rồi, nhưng mà của Mạc Thần thì vẫn treo ở kia.