Ba Dư hỏi con gái mình cha của đứa trẻ là ai nhưng mà Dư Sanh lại chắc chắn là mình không hề xảy ra quan hệ với bất cứ ai cả.
Tất nhiên ông ta hiểu rõ tính cách của con gái mình, đứa nhỏ này không nói dối.
Nhưng mà cũng không thể nào vô duyên vô cớ lại mang thai?
Mà chỉ sáu bảy ngày ngắn ngủi mà bụng đã lớn như mang thai bảy tám tháng rồi.
Nhìn thấy bụng của con gái ngày càng lớn, người cũng ngày càng gầy, hẳn là rất lo lắng.
Đã mời rất nhiều đại sư đến xem nhưng mà vẫn không có kết quả.
Bọn họ chỉ nói đây là một quỷ thai, dù mình có bỏ ra bao nhiêu tiền thì cũng không ai giúp ông ta lấy quỷ thai này ra.
"Sao lại có chuyện như vậy?"
Vẻ mặt ba Dư thống hận, hai mắt đẫm lệ.
"Mẹ của Dư Sanh qua đời sớm, tôi cố gắng làm tốt chức trách của cả cha lẫn mẹ, không hề bỏ lỡ bất cứ giai đoạn nào của con bé. Vậy thì sau khi chết tôi mới có thể ăn nói với mẹ của con bé, nhưng bây giờ... là do tôi không chăm sóc tốt cho Sanh Sanh!"
"Không có bất cứ ai dám đụng đến quỷ thai này?" Chúc Hạ Dương hỏi.
"Tôi đã mời rất nhiều người đến xem, họ đều nói là bị một người ở âm giới coi trọng, đồng thời còn kết âm hôn, là người mà bọn họ không thể đắc tội nổi, nên không dám lấy quỷ thai trong bụng Sanh Sanh ra."
"Không đắc tội nổi?"
Chúc Hạ Dương đưa tay sờ bụng của Dư Sanh, sau đó nói: "Đó là do bọn họ không đủ năng lực thôi."
Vẻ mặt ba Dư mừng rỡ, sau đó vội hỏi: "Nói vậy là cô có thể làm được đúng không?"
Chúc Hạ Dương gật đầu, sau đó ngồi xuống giường.
"Quỷ thai này đúng là rất ghê gớm, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi đã thành hình, quỷ thai càng mạnh thì cơ thể mẹ càng yếu, đợi lúc đứa trẻ này được sinh ra, có lẽ là lúc con gái ông đi về cõi tiên."
"Trời, vậy phải làm sao bây giờ?" Ba Dư bị sốc ngồi bệt xuống ghế, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
"Đừng vội, tôi có thể thử một lần!"
Chúc Hạ Dương cắn ngón tay giữa nhỏ máu lên một lá bùa, đặt lá bùa xuống đất, sau đó dùng chu sa đen vẽ trận pháp trên mặt đất, đặt gà vịt thịt cá lên đàn tế.
Sau đó Chúc Hạ Dương ngồi xếp bằng trong trận pháp, miệng lẩm bẩm chú ngữ, trên tay phải rung một chiếc chuông đạo sĩ nhỏ, giọng nói không lớn nhưng lại có lực và truyền rất xa.
Mỗi câu chữ cứ như là tín hiệu đang nhắn nhủ đến ai đó.
...
Trong cửa tiệm số 47, Diệp Thanh Ninh vẻ mặt cười như không cười từ từ bước vào tiệm, trong miệng còn lẩm bẩm lời bài hát.
Hiểu Uyển nhìn cô ta một cái sau đó cúi đầu làm chuyện của mình.
Mà Mạc Thần ngồi một bên thấy Diệp Thanh Ninh đến thì thờ ơ hỏi: "Cậu đi đâu vậy? Tiết học buổi sáng và chiều cũng không đi học."
"Không nói với cậu, bí mật." Diệp Thanh Ninh đắc ý nói, sau đó đi vào phòng nghỉ, Y Bạch đang ở bên trong.
"Mạc Thần , anh bảo Diệp Thanh Ninh sau này đừng đến tiệm nữa." Hiểu Uyển lạnh lùng nói.
Mạc Thần khó hiểu hỏi: "Tại sao? Em không thích cô ấy à?"
"Đúng vậy, em không thích cô ta, em nhìn thế nào cũng thấy cô ta ngứa mắt, hơn nữa cô ta còn bị nghi ngờ dụ dỗ anh Dạ Minh, làm chị Hạ và anh Dạ Minh cãi nhau."
"Sao? Còn có chuyện này sao?" Mạc Thần có vẻ như hơi vui mừng.
"Không thì... anh nghĩ sao chứ? Em thấy cô ta không yên phận, nhất định là em gái trà xanh."
Hiểu Uyển bĩu môi, lời nói không hề kiêng kị, cứ như là sợ Diệp Thanh Ninh trong phòng nghỉ không nghe được vậy.
Vào phòng nghỉ lâu vậy mà vẫn chưa ra, nói không chừng lại đang dụ dỗ anh Y Bạch đấy!
Nghe xong lời của Hiểu Uyển, Mạc Thần cũng không muốn tìm hiểu tính chân thực của sự việc, anh ta chỉ quan tâm chuyện Tiểu Hạ Dương và Dạ Minh vậy mà lại cãi nhau.
Vậy thì...
Xem ra để Diệp Thanh Ninh ở lại đây là không sai rồi!