Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương

Chương 214 - Chương 214: Tên Họ Dạ Kia Đâu

Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương Chương 214: Tên họ Dạ kia đâu




Trong một nhà hàng Tây hàng đầu ở thành phố Thanh Phong, Trình Thư Dịch ngồi đối diện với Diệp Thanh Ninh, sau khi hai người dùng bữa xong, Diệp Thanh Ninh dùng hai tay chống cằm, nhìn Trình Thư Dịch với ánh mắt tình tứ.

Tuy là người đàn ông này kém hơn Dạ Minh, nhưng mà so với những người khác thì hơn hẳn.

Vẻ ngoài xuất sắc, lại còn nhiều tiền như vậy.

Sau khi tìm hiểu kỹ, cô ta đã biết thân phận của Trình Thư Dịch, giám đốc phụ trách của Thành Tường, lại còn là người kế nghiệp tương lai nữa."

"Thư Dịch, anh biết hôm nay là ngày gì không?" Diệp Thanh Ninh nở nụ cười xinh đẹp nhất, khóe miệng cong cong ngọt ngào nhìn vô cùng say lòng người.

Thấy Trình Thư Dịch lắc đầu, cô ta nói: "Hôm nay là sinh nhật của em đó!"

Diệp Thanh Ninh cứ tưởng rằng khi nghe thấy hôm nay là sinh nhật của mình thì Trình Thư Dịch sẽ ngạc nhiên, không ngờ rằng vẻ mặt của anh ta vẫn bình thản như trước.

Sau đó chỉ thấy Trình Thư Dịch móc một tấm thẻ ra, đẩy đến trước mặt Diệp Thanh Ninh.

"Ở đây có một triệu, là quà sinh nhật của em."

Diệp Thanh Ninh sửng sốt, sau đó hơi lắp bắp nói: "Không... không cần!"

Tuy là công tử nhà họ Trình không thiếu chút tiền này, nhưng mà ra tay cũng quá hào phóng rồi, năm trăm ngàn trong thẻ lần trước mình vẫn còn chưa dùng, lần này lại còn đưa thẳng luôn một triệu.

"Có anh ở bên cạnh em là đủ rồi."

Diệp Thanh Ninh đẩy thẻ lại, nhưng mà Trình Thư Dịch lại không có vẻ gì mà muốn nhận lại.

Một triệu trong thẻ này chính là một triệu trong cái túi vào ngày hôm đó, không cần nghĩ thì anh ta cũng biết số tiền này từ đâu ra.

Không có ai lại vô duyên vô cớ cho mình nhiều tiền như vậy, nhưng mà người đó sẽ cho.

Người bán đấu giá roi Trấn Tà.

Mang roi Trấn Tà này đến hội đấu giá bán cũng chỉ là một hình thức, ý muốn thật sự là để cô bé kia đưa roi Trấn Tà này đến gia tộc Bắc Minh.

Mà sau khi thực hiện được ý muốn thì một triệu này lại quay lại túi của mình.

Những thứ đã bỏ ra, anh ta không muốn nhận lại, nên với Trình Thư Dịch mà nói một triệu này chẳng khác gì là cỏ ven đường.

"Anh đi với em đến một nơi."

Diệp Thanh Ninh nói xong đứng dậy đi đến bên cạnh Trình Thư Dịch, kéo anh ta đứng dậy, hai người rời khỏi nhà hàng.

Hai người đến một tiệm bánh ngọt đặt bánh kem, sau đó lại đến trung tâm thương mại dạo một vòng, trên đường đi lấy bánh ngọt, Diệp Thanh Ninh bị một bóng người thu hút sự chú ý.

Một người đàn ông mặc trường bào màu trắng, tóc dài bó cao, vác trên lưng một cái bao nhỏ, tay cầm một cây phất trần.

Là một đạo sĩ.

Lại còn là đạo sĩ Linh Vũ Quan.

Sau khi đến tiệm bánh kem, Diệp Thanh Ninh tìm một lý do ra khỏi tiệm, một lúc lâu sau mới quay lại, trong tay còn cầm mấy bông hoa hồng đỏ.

"Đợi lâu không, em đi mua mấy bông hoa.

Sau đó hai người đến khách sạn.

Diệp Thanh Ninh bảo Trình Thư Dịch nhắm mặt lại, sau khi bản thân bận rộn một lát xong, mới để anh ta mở mắt ra.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong căn phòng đa được trang trí đơn giản lại, trên bàn có mở sãn một chai rượu đỏ và đặt sẵn bánh kem, trên gường cũng là những cánh hoa màu đỏ tung tóe.

Hương thơm của rượu đỏ và hoa hồng tràn ngập trong phòng, có vẻ như khiến trong lòng có cảm giác gì đó rất sâu đậm.

Diệp Thanh Ninh nhìn đôi lông mày thu hút của Trình Thư Dịch dưới ánh nến, bỗng nhào vào ngực anh ta.

...

Trong cửa tiệm số 47.

Mạc Thần dẫn theo một người bạn học đi vào tiệm.

Chúc Hạ Dương nhíu mày nhìn Mạc Thần.

"Tiểu Hạ Dương, đây là hội trưởng hội học sinh của trường tôi, lễ kỷ niệm thành lập trường lần này, muốn đặt bánh kem ở chỗ cậu, hai người nói chuyện đi."

Hóa ra là dẫn khách đến cho mình.

Mạc Thần để người bạn học kia nói chuyện với Chúc Hạ Dương, còn mình thì đi đến bên cạnh Hiểu Uyển, nhỏ giọng hỏi:

"Tên họ Dạ kia đâu?"

"Anh Dạ Minh họ Dạ à?" Hiểu Uyển lạnh nhạt hỏi.

"Anh ta là Dạ Minh, không phải họ Dạ thì là gì?"

"Bọn họ cũng gọi em là Hiểu Uyển, em họ Hiểu sao?"

Nhìn vào đôi mắt trong veo đang nhìn mình của Hiểu Uyển, miệng Mạc Thần giật một cái.

Bình Luận (0)
Comment