"Đại sư?"
"Ơ? À. Không cần cảm ơn."
Trên mặt Y Bạch thoáng có vẻ xấu hổ, sau đó lại có vẻ hơi ngượng ngùng.
Cẩn thận nhận lấy áo bào trắng mềm mại, bàn tay lại lơ đãng chạm nhẹ phải ngón tay của Dư Sanh, cảm giác mát lạnh mềm mại cứ lượn quanh ở đầu ngón tay anh ta mãi vẫn chưa biến mất.
Lúc xoay người đi về, phía sau lại truyền đến giọng nói dễ nghe:
"Đại sư, có thể biết tên của anh không?"
Bước chân của Y Bạch hơi dừng lại, sau khi yên lặng một lúc thì lại nhắc bước chân lạnh nhạt nói: "Y Bạch."
Không biết vì sao, anh ta chưa bao giờ có tâm trạng như thế này trước mặt bất cứ một ai.
Tim đập rộn lên, không biết phải làm gì, tay chân luống cuống, nhưng lại không thể chống cự được.
Mỗi khi nhìn vào mắt cô ấy thì tim sẽ lại đập rất nhanh.
Ở bên cạnh cô ấy thì sẽ lại luống cuống tay chân.
Không thể nào chống cự được yêu cầu của cô ấy.
Mình bị làm sao vậy?
Là vì nhìn thấy thên thể của cô ấy nên mới không thể bỏ xuống được, vậy nên mới để tâm sao?
Y Bạch thật sự không nghĩ ra, khi quay lại tiệm số 46 vẫn còn hơi mất tập trung.
Những người trong tiệm ai nấy đều như không có chuyện gì làm việc của mình, cứ như xung quanh chỉ là không khí.
"Tôi về rồi."
Y Bạch đi đến bên cạnh nói với Chúc Hạ Dương, lúc này cô mới ngẩng đầu lên nhìn lại.
Nhìn thấy trên tay Y Bạch cầm một chiếc áo bào trắng, trên người vẫn còn đang mặc một cái giống y hệt, tinh thần có vẻ hơi lơ đãng.
Cô bước lên trước đưa tay sờ trán của Y Bạch, hoảng hốt nói: "Ôi trời?"
"Làm sao vậy? Bị sốt sao?" Hiểu Uyển đứng bên cạnh hỏi, ngay cả Y Bạch cũng bị dọa giật mình.
"Không."
Chúc Hạ Dương nhẹ nhàng trả lời, xoay người sửa sang cành hoa trên tay, sau đó đặt vào bình hoa.
"Nhưng mà hai mắt của ai đó vô thần, tay chân không có sức, tim đập nhanh hơn, chắc chắn là đã bị bệnh."
"Bệnh gì vậy?" Hiểu Uyển hỏi, Y Bạch cũng tỏ vẻ rất muốn biết.
Chúc Hạ Dương ậm ừ hai tiếng, giả vờ nói: "Thiên cơ không thể lộ, bệnh này không nặng cũng không nhẹ, chỉ cần hốt đúng thuốc thì vừa uống thuốc đã khỏi."
Hiểu Uyển không hiểu lắm, dấu chấm hỏi đầy đầy, Chúc Hạ Dương móc ngón tay một cái, sau đó nói nhỏ vào tai của cô ấy, chỉ thấy Hiểu Uyển lập tức cười lên ha hả.
Y Bạch thấy thế thì đã hiểu Chúc Hạ Dương đang đùa mình, bèn xoay người cất quần áo vào trong túi, đặt ở trong hộc tủ, đưa tay ra, ống tay áo rộng mở tuột xuống, trên cánh tay là một vết màu tím dễ thấy.
Đó là vết thương bị Túc Âm gây ra lúc cướp linh đan quỷ thai.
Chúc Hạ Dương bước nhanh về phía trước, cầm lấy cánh tay kiểm tra kỹ.
"Hôm qua đâu có nghiêm trọng như vậy đâu chứ?"
"Không sao, không đau."
Nhìn thoáng qua Y Bạch, Chúc Hạ Dương lại nhìn về phía vết thương, hơi suy nghĩ gì đó.
Buổi tối lúc Dạ Minh quay lại, Chúc Hạ Dương lập tức kéo anh đến trước mặt Y Bạch, bảo anh kiểm tra vết thương của Y Bạch.
"Quỷ vương đứng đầu bách quỷ, loại độc thi này không ai có thể giải được."
Nghe vậy Chúc Hạ Dương cảm thấy rất sợ hãi, điều này có nghĩa là chỉ có thể đợi đến khi độc thi tái phát, chết bất đắc kỳ tử sao?
Nghe tin dữ như vậy khiến Chúc Hạ Dương kinh ngạc hoảng sợ, nhưng mà Y Bạch lại tỏ ra như không hề để ý.
"Không sao."
Y Bạch nói xong hai chữ, ung dung xoay người đi về.
Đến nhà họ Dư, đồng thời gây thù chuốc oán với Túc Âm là chuyện của mình, bây giờ lại liên lụy khiến Y Bạch bị trọng thương, Chúc Hạ Dương siết chặt nắm đấm, nhìn bóng lưng đi khuất của Y Bạch.
Cô cứ tưởng rằng với sức mạnh của Dạ Minh thì nhất định có thể giải được độc thi này, nhưng mà Dạ Minh lại nói là quỷ đế Âm Sát vốn nổi danh nhờ độc thi, độc thi của hắn ta thì chỉ có mỗi mình hắn ta giải được.
Nhưng mà đây cũng là điều khó khăn nhất.
Vậy chẳng phải là muốn cướp đi mạng sống của Y Bạch sao?
Dạ Minh đưa tay kéo bả vai của Chúc Hạ Dương, có vẻ như là muốn an ủi và làm chỗ dựa cho cô.