Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương

Chương 225 - Chương 225: Nhưng Mà Tôi Đã Nhớ Đến Chết Đi Được

Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương Chương 225: Nhưng mà tôi đã nhớ đến chết đi được




"Hổ Vằn, bình tĩnh."

Nhìn thấy Hổ Vằn lao về phía Chúc Hạ Dương, Mạc Thần hô lớn một tiếng muốn gọi anh ta lại.

Tất nhiên là Mạc Thần không lo lắng Chúc Hạ Dương sẽ bị tổn thương, nhưng mà Chúc Hạ Dương là trừ tà sư, Hổ Vằn chẳng khác nào là lấy trứng chọi đá.

Chỉ thấy thân thể của Chúc Hạ Dương nhẹ nhàng nhảy lên, bàn tay vỗ liên tiếp lên đỉnh đầu Hổ Vằn, mông của Hổ Vằn ngồi bệt xuống đất, trên mặt gạch men xuất hiện nhiều vết nứt.

Thấy Hổ Vằn đã trở lại bình thường, Chúc Hạ Dương nhẹ giọng nói: "Biết vì sao anh không thể ở lại không?"

Hổ Vằn ủ rũ cúi xuống gật đầu.

"Vương Tự chết một cách tự nhiên, trong lòng không có oán hận, hơn nữa anh ta được Dạ Minh cho phép, tôi cũng không thể nhúng tay vào. Tôi chỉ là một trừ tà sư, có nghĩa là một người có thể đi lại ở cõi âm, chỉ có quyền lợi của một người trừ tà ác và danh nghĩa chánh nghĩa, không thể tùy ý cho phép người âm ở lại cõi dương.

Anh bị nữ quỷ cắn chết, chẳng những dính lệ khí từ người nữ quỷ, trong lòng còn có hận thù, rất dễ bị tức giận làm bùng nổ. Nếu như để anh lại dương gian, dù hiện giờ không có chuyện gì thì sau đó sớm muộn gì cũng có ngày anh bị lệ khí dồn nén trong cơ thể thúc đẩy làm hại người khác."

Nghe vậy, Hổ Vằn áy náy nói: "Vừa nãy, xin lỗi..."

"Hổ Vằn, không phải Chúc cô nương đưa bùa cho anh sao, sao anh lại như vậy..."

"Tôi đặt trong một túi áo khoác khác, không mang theo." Lúc này Hổ Vằn cũng đang rất hối hận, nếu như mình có mang theo lá bùa đó thì có lẽ đã không như vậy.

Hơn nữa, nếu như mình không bị háo sắc, cũng sẽ không có chuyện như vậy.

Mà nhóm người của Mạc Thần cũng cảm thấy rất hoang mang, cho rằng nhất định lúc đó Hổ Vằn đã bị nữ quỷ làm u mê, Hổ Vằn là người thế nào bọn họ còn không biết sao?

Dù là đàn ông háo sắc là lẽ thường, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng mà Hổ Vằn vẫn chưa mê gái đến mức độ tìm đại một người trên đường làm chuyện ấy được.

"Giờ tý đêm mai sẽ có âm sai đến đưa anh đi, anh đi nói lời từ biệt với những người anh muốn đi."

Chúc Hạ Dương nói, vẽ một ấn chu sa lên trán của Hổ Vằn, sau đó những người cần thấy đều có thể thấy được anh ta.

Vì không còn thời gian nên Hổ Vằn đi nói lời từ biệt với người nhà của mình.

Rốt cuộc là lý do gì đã khiến nhiều thây ma xuất hiện bất ngờ như vậy, trước đó Chúc Hạ Dương vẫn chưa suy nghĩ kỹ, lúc này Mạt Nhi bỗng xuất hiện trong kí túc xá.

"Mạt Nhi, sao cô lại đến đây?"

Mạt Nhi bất ngờ xuất hiện khiến những người trong phòng sợ hết hồn, cô gái này mặc đồ cổ trang, tuy là vẻ ngoài không tệ nhưng mà sắc mặt trắng bệch, hơn nữa xuất hiện bất thình lình, không cần đoán cũng biết nhất định người này là quỷ.

"Có lẽ tôi biết được điều mà cô băn khoăn."

Nghe vậy Chúc Hạ Dương mừng rỡ.

"Sau khi linh hồn biến mất sẽ biến thành những thây ma như vậy, tôi dẫn cô đến một nơi."

Nói xong, chỉ thấy Mạt Nhi kéo tay Chúc Hạ Dương, hai người biến mất trong kí túc xá.

"Cô cần phải giấu đi hơi thở của mình, tránh đánh rắn động cỏ."

Chúc Hạ Dương gật đầu, đi theo Mạt Nhi đến một lành lang âm u cũ nát.

Mạt Nhi dẫn Chúc Hạ Dương xuyên tường vào, đập vào mắt là hình ảnh bốn bức tường âm u cũ nát lại ẩm ướt, còn có mấy con thạch sùng bò tới bò lui trên vách tường, trên vách tường hiện lên từng lớp rêu dày.

Xem ra, hẳn là nơi này không có người ở.

Đồng thời trong phòng còn đặt rất nhiều tượng rối gỗ có gương mặt cười dữ tợn đáng sợ.

"Ha a ha... Cô đã đến rồi, làm tôi nhớ chết đi được!"

Trong căn nhà cũ nát truyền ra giọng nói kiều mị khiến Chúc Hạ Dương cảm thấy rất quen.

"Những tượng rối gỗ này sẽ được người ta mua về nhà, đặt ở phòng khách hoặc là mang theo bên người, linh hồn của những người đó sẽ bị từ từ rút đi. Người bình thường sẽ thấy căn nhà cũ nát này khác chúng ta thấy."

Bình Luận (0)
Comment