"Vậy nên, nếu như anh không thể xem em là Chúc Hạ Dương, vậy thì mời anh đừng xuất hiện bên cạnh em, đừng dành tình cảm của A Cửu cho em, em không chịu nổi, cũng không muốn chấp nhận, em càng không muốn ngay cả trong chuyện tình cảm cũng phải sống dưới cái bóng của người khác."
Bỗng Chúc Hạ Dương rơi vào cái ôm của Dạ Minh, cứ như là muốn khảm nạm cô vào cơ thể mình vậy.
Anh xoa tóc của cô, ngửi mùi hương trên người cô, người trong lòng mình lúc này, không giống với A Cửu, nhưng mà mình vẫn lưu luyến như vậy.
Luyến tiếc không xuất hiện bên cạnh cô, luyến tiếc không ôm lấy cô, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.
Hình như, cô có phải là A Cửu của trước kia hay không cũng không quan trọng.
"Xin lỗi."
"Em không cần xin lỗi."
"Hạ Dương, em không phải A Cửu, em chính là Hạ Dương, là Chúc Hạ Dương độc nhất vô nhị trên thế giới này."
Dạ Minh vừa nói vừa ôm cô chặt hơn, vùi đầu vào cổ của cô, trong giọng nói lại như đang nghẹn ngào.
Nhưng mà Chúc Hạ Dương biết, đó chỉ là do mình quá lo lắng mà thôi.
Quỷ có nước mắt sao? Quỷ Vương lại càng không thể.
"Thật ra lần trước đến cạnh em cũng không phải hoàn toàn là vì em là A Cửu chuyển thế, nếu như anh nói là trùng hợp, em sẽ tin sao?"
Tin?
Hay không tin?
Trong lòng Chúc Hạ Dương vẫn còn băn khoăn, tay lại không tự chủ được vòng lên lưng của Dạ Minh.
Cái cảm giác quen thuộc này, vòng tay và cái ôm chắc chắn này vẫn có thể khiến cô rất yên tâm.
Rõ ràng trước đó mình vẫn còn đang nghĩ có phải là sau này sẽ không qua lại với anh nữa, lúc này lại kém cỏi bị vài ba câu nói lấp liếm của anh chinh phục.
Nói không chừng Dạ Minh đã hạ cổ trùng vào xương mình, khiến mình hoàn toàn bị chinh phục.
Đời trước anh ấy yêu A Cửu đến mức không thể kiềm chế được, đời này lại khiến mình yêu lại anh?
Lúc này, Chúc Hạ Dương cuối cùng cũng biết vì sao có những người khi yêu vào lại không thể nào tự kiềm chế được, thiêu thân đã lao vào lửa rồi, khi mình đã lún sâu rồi, sẽ không cảm thấy là nói quá.
"Dạ Minh..."
"Ừ, anh ở đây!"
Hai tay Chúc Hạ Dương siết chặt, tuy là cái ôm của Dạ Minh có hơi lạnh lẽo, nhưng mà cô lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Dạ Minh."
"Anh đây."
"Dạ Minh Dạ Minh Dạ Minh!"
"Anh đây!"
"Có thể đồng ý với em, em chỉ là Chúc Hạ Dương, không phải bất cứ ai khác!" Chúc Hạ Dương có vẻ thầm thì, cứ như là không dám chắc chắn yêu cầu của mình.
"Anh đồng ý với em, em chỉ là chính em."
"Tên xấu xa, thừa dịp tôi không có ở nhà, muốn trộm mẹ của tôi."
Chúc Hạ Dương còn chưa kịp vui vẻ thì giọng nói của Bảo Bảo bỗng vang lên, mình và Dạ Minh bị một lực mạnh làm tách nhau ra.
Trời ạ, con trai ngoan à, con cũng không thể bảo mẹ phải sống thủ quả vì cha con chứ?
Việc lớn cả đời của mẹ cũng chỉ có thể trông đợi vào chuyện này thôi đấy!
"Cô ấy không phải là mẹ cháu, chỉ có con của bản đế mới được gọi cô ấy là mẹ." Dạ Minh nói xong, một tay xách Bảo Bảo lên.
Chúc Hạ Dương nghe Dạ Minh nói, mặt đỏ đến tận cổ.
"Mẹ đỏ mặt gì chứ, hắn nói là con của hắn, đâu có nói là con của mẹ và hắn, nếu như con của hắn và người khác gọi mẹ là mẹ thì sao?" Bảo Bảo tạt một chậu nước lạnh.
"Lại đây!" Chúc Hạ Dương giả vờ tức giận, túm lấy Bảo Bảo từ tay của Dạ Minh, đưa tay làm ra vẻ muốn đánh đòn.
"Mẹ, mẹ, mẹ không thể đánh Bảo Bảo, Bảo Bảo yêu mẹ nhất mà."
Nhìn thấy đôi mắt long long to tròn của đứa nhóc đang chớp chớp nhìn mình, lòng Chúc Hạ Dương mềm ra, lại thấy nhóc nói thêm: "Lời Bảo Bảo nói là sự thật, mẹ đừng có mà bị nói trúng tim đen rồi trả thù riêng đó!"
...
Chúc Hạ Dương khóc không ra nước mắt.