"Nếu các người đã không biết đến chuyện bên ngoài, bổn tiên cô cũng không chấp, nhưng nếu dám đụng đến cô ấy, các người chỉ có một con đường chết.
Nhìn Nhược Tương Ly, trong lòng Vân Bà có cả sự kính nể lẫn lửa giận, nhưng mà vẫn không cam lòng.
Chúc Hạ Dương là người được chọn làm thánh nữ của gia tộc Bắc Minh độc nhất vô nhị, nếu cứ để mất đi như vậy, gia tộc Bắc Minh phải làm thế nào bây giờ?
Nhưng mà nếu như giữ lại cô ta, ma vật bên người cô ta sớm muộn gì cũng sẽ thành một mối họa.
Nếu không cẩn thận để lộ ra ngoài, vậy thì danh dự của gia tộc Bắc Minh sớm muộn gì cũng sẽ lại mất hết.
"Thấy gia chủ chần chừ như vậy, ta cũng không muốn làm khó, hay là lấy lại chức danh Thánh nữ của Chúc Hạ Dương đi, sau này cô ấy không còn bất cứ liên quan gì đến các người, nhưng mà roi Trấn Tà thì vẫn được mang đi, dù sao đó cũng là thứ vốn thuộc về cô ấy, không phải sao?"
Nhược Tương Ly và Vân Bà nhìn thẳng vào mắt nhau, có vẻ như có bí mật gì đó mà chỉ hai người biết.
"Chuyện này..."
Nếu Chúc Hạ Dương đi, ngay cả roi Trấn Tà là ký hiệu của thánh nữ cũng bị lấy đi, vậy gia tộc Bắc Minh sẽ không còn thánh nữ nữa.
"Tất nhiên, ta cũng cho bà một lựa chọn thứ hai. Tôi rất không đồng ý với sự lựa chọn này, cũng không muốn bà chọn, nhưng dù sao cũng chừa lại cho bà một con đường chứ!"
Cuối cùng, không còn cách nào khác, Vân Bà vẫn chọn điều thứ nhất.
Bởi vì điều thứ hai là điều kiện mà bà ta càng không thể nào chấp nhận nổi.
Cả Chúc Hạ Dương và roi trấn tà đều ở lại, nhưng mà Chúc Hạ Dương muốn làm gì, ở bên cạnh có ai, gia tộc Bắc Minh cũng không thể can thiệp, hơn nữa toàn bộ gia tộc Bắc Minh đều phải nghe theo Chúc Hạ Dương, cô có quyền lợi quyết định sự sống còn của gia tộc này.
Nếu thật sự như vậy, đối với Vân Bà, chẳng khác gì việc gia tộc Bắc Minh diệt vong.
Nhìn Chúc Hạ Dương và Nhược Tương Ly mỗi người dắt một tay của Bảo Bảo, rời đi như một nhà ba người, khóe mắt Vân Bà lóe lên tia âm hiểm.
Chúc Hạ Dương quay đầu nhìn Dư Hi đang đỡ lấy Vân Bà, mặt cô ta u ám, nhưng mà không hề có ý cùng đi với Chúc Hạ Dương.
Đây là nơi cô ta sinh ra, là gia tộc Bắc Minh nuôi cô ta lớn lên, dù thế nào thì cô ta cũng không thể đi được.
Mà Chúc Hạ Dương cũng không ép buộc, cô ta không đi là do cô ta quyết định.
"Dư Hi, nhìn thấy chưa, nếu như gia tộc Bắc Minh không lớn mạnh, sẽ bị bất cứ ai giẫm dưới chân. Nhược Tương Ly này chính là vật cản lớn nhất của gia tộc Bắc Minh."
Sau đó Vân Bà lại lẩm bẩm: "Chúc Hạ Dương, số cô đã định không thể tách rời gia tộc Bắc Minh, đây là số phận của cô."
Ra khỏi trấn Khê Cổ, Chúc Hạ Dương đi theo Nhược Tương Ly đến một nơi hoang vắng, gió mát thổi đến khiến quần áo của Nhược Tương Ly bay bay, nhìn xa xăm, ánh mắt nàng nhếch lên một nụ cười thỏa mãn.
Chúc Hạ Dương lặng lẽ nhìn người con gái thần bí khiến người khác yên tâm này, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Mà Nhược Tương Ly bỗng nhiên quay đầu nhìn cô, khiến Chúc Hạ Dương hốt hoảng thu lại ánh mắt.
"Ha ha..." Nhược Tương Ly che mặt khẽ cười.
"Cô cười gì thế?" Vẻ mặt tức giận của Chúc Hạ Dương càng thêm đáng yêu.
Nhược Tương Ly nằm xuống trên cỏ, nhìn mây trắng hờ hững trôi trên bầu trời, từ miệng thở ra từng ngụm sương trắng.
Bảo Bảo thấy thế cũng kéo Chúc Hạ Dương nằm xuống.
"Mẹ nuôi, Bảo Bảo rất nhớ mẹ!"
"Bảo Bảo? Cái tên này không hề đẹp, sau này con lớn lên chắc chắn sẽ xấu trai." Nhược Tương Ly lấy lệ nói.
"Đây là tên do mẹ đặt." Bảo Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn, ngồi bật dậy.
Nhược Tương Ly bỗng nhiên cười cười, đưa tay bóp mặt của Bảo Bảo, kéo cậu nhóc nằm xuống cỏ lần nữa.
"Tên rất đáng yêu, sau này lớn lên chắc chắn là sẽ có khí khách ngút trời, xinh đẹp như mẹ con vậy!"
Ặc...
Đầu Chúc Hạ Dương đầy quạ đen...
Lật mặt quá nhanh rồi đó.