Trình Dục Tường nhìn thấy trong mắt của người phụ nữ này chỉ có sự đau đớn và bi thương, nhưng lại không tìm thấy sự căm hận.
Vậy là người phụ nữ này không hề cảm thấy hận.
Điều này chắc chắn khiến lửa giận trong lòng Trình Dục Tường bốc lên.
Ông ta nắm lấy tóc Thanh Mai, kéo đến bên cạnh mình, tức giận nhìn gương mặt nhăn nhó vì đau đớn của bà ta, trong ánh mắt vẫn không hề có sự thù hận.
"Cô là một con khốn, tôi đã chơi đùa cô đủ rồi, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết, khiến cô thành nô lệ của tôi!" Trình Dục Tường dùng thêm sức trên tay, mạnh mẽ kéo rách da đầu của Thanh Mai.
Hai người phụ nữ kia thấy thế, chẳng những không hề e ngại, ngược lại còn càng ngang ngược.
Hai người chỉ cảm thấy nữ chủ nhân đang trong hoàn cảnh bi thảm, nếu như người phụ nữ này càng thảm thì mình càng có thể leo lên.
Trình Dục Tường quay đầu nhìn hai người phụ nữ bên cạnh, sự ác độc trong ánh mắt khiến nụ cười trên mặt hai ả cứng lại, liên tục lùi về phía sau.
Bỗng nhiên Trình Dục Tường đẩy Thanh Mai ra, giang hai tay hút hai ả ta đến, hai ả bỗng biến thành xương đen trong tay của ông ta.
Thanh Mai thấy vậy, bất chấp cơn đau trên đầu, máu chảy từ trên đầu xuống mặt, liên tiếp lùi về sau.
Không!
Đây không phải Trình Dục Tường!
Đây không phải là Trình Dục Tường của bà ta!
Trình Dục Tường của bà ta đâu?
Lúc này Thanh Mai mới hiểu ra, Trình Dục Tường trước mặt mình vốn không phải là Trình Dục Tường mà bà biết, trong cơ thể của ông ta có một ác ma.
Đêm hôm đó, chắc chắn là ông ấy đã xảy ra chuyện gì đó.
"Ha ha ha... ha ha ha... Tất cả mọi người trên thế gian này đều là đồ chơi của ta."
Yêu Ma điên cuồng cười, sau đó nhìn Thanh Mai: "Hận đi! Trụy lạc đi! Bộc phát tất cả sự tiêu cực và tàn độc của cô đi, phơi bày hết cho ta xem! Ta có thể giúp cô làm những chuyện mà ông muốn làm lại không dám làm..."
"Trên đời này, những người có suy nghĩ tham lam và cay độc đều sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của ta, ha ha ha."
Tuy Thanh Mai vô cùng sợ quái vật hung tàn trước mặt này, nhưng mà từ đầu đến cuối bà vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh.
Giống như lời quái vật này mới nói, nếu như mình cũng giống như ông ta muốn, vậy mình cũng sẽ bị ông ta khống chế, vậy nên không thể hận ông ta."
"Trong mắt cô không có hận ý, nên khiến ta rất chán ghét, hay là... móc ra?"
Dứt lời, tay phải của Thanh Mai từ từ nâng lên, từ từ đưa lên mắt của mình.
Bà hoảng hốt, vội vàng dùng tay trái nắm lấy tay phải, nhưng mà sức mạnh đang khống chế tay phải của bà ta quá mạnh, mạnh đến nỗi bà ta không thể đỡ được.
"Dục Tường, anh tỉnh lại đi! Em là Thanh Mai."
Khi thấy ngón tay của mình ngày càng gần, lúc này ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
"Vào đi!"
Ánh mắt Trình Dục Tường nhướng lên một cái, chỉ thấy tay của Thanh Mai lập tức buông lỏng xuống, cả người kiệt sức xụi lơ ngồi ở một bên.
"Chú!" Trình Thư Dịch nhẹ nhàng gọi.
Ánh mắt của Trình Dục Tường nhìn Diệp Thanh Ninh một lúc lâu không hề rời đi, ánh mắt hiện lên vẻ hài lòng.
mà Diệp Thanh Ninh thấy vậy thì càng vô cùng vui vẻ.
Xem ra chú của Trình Thư Dịch rất hài lòng về mình, vậy thì mình phải biểu hiện tốt mới được, như vậy cửa nhà anh ta sẽ mở rộng với mình rồi.
"Chào chú, cháu là bạn gái của Thư Dịch."
Diệp Thanh Ninh cười ngọt ngào, rất lễ phép chào hỏi. Ban nãy lúc cô ta vừa vào phòng đã nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy một mình Trình Dục Tường ngồi bên giường, tuy là cảm thấy tiếp khách trong phòng ngủ có gì đó là lạ, nhưng mà cô ta cũng không nghĩ nhiều.
Thanh Mai ngồi trên mặt đất dựa vào bên kia giường, không thể động đậy.