Khi Dạ Minh trở lại cửa tiệm số 47, U Liên đang ngồi xếp bằng trong phòng khách nhắm mắt dưỡng thần, cảm nhận được hơi thở của Dạ Minh, bỗng đứng dậy quỳ một chân trên mặt đất.
"Đứng lên đi, không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Tất cả đều ổn, không có chuyện gì cần tôi phải ra tay, đều có cao nhân giúp đỡ."
U Liên kể lại chuyện cho Dạ Minh, có có cả chuyện Hoàng Chi Phong ra tay giúp đỡ.
"20 năm trước, vào đêm mà Chúc Hạ Dương sinh ra, ít nhiều cũng nhờ có ông ta là bạn thân của bà nội Hạ Dương, Hạ Dương được vị cao nhân này giúp đỡ là điều vô cùng tốt."
"Đã như vậy, bên cạnh cô ta có nhiều người giúp đỡ như vậy, không cần đến tôi, U Liên cầu xin quỷ vương triệu hồi tôi về."
Nàng ta ở đây không quen, vẫn nên cùng Dư Diễn ở cạnh Dạ Minh mới tốt.
"Cô vẫn nên ở bên cạnh cô ấy, ta và Dư Diễn còn có chuyện khác phải làm."
Nghe vậy, ánh mắt U Liên ảm đạm, rất không tình nguyện đáp lời.
Nhìn đôi mắt màu xanh lam của Dạ Minh, U Liên hỏi: "Quỷ đế thực sự thích cô ta sao?"
Dạ Minh gật đầu, khóe miệng nở nụ cười: "Đúng vậy, vạn năm trước ta đã bỏ lỡ một lần, lần này nhất định là cơ hội mà ông trời cho ta, ta nhất định sẽ nắm chắc."
"Quỷ đế biết quỷ đế Minh Hoàng có tình với ngài, trừ cô ta, có rất nhiều người khác xứng với ngài hơn, tại sao ngài nhất định phải chọn cô ta?"
"Nước sông ba ngàn, ta chỉ uống một gáo nước, gáo nước này ta uống đã nghiện, những thứ nước khác không có mùi vị gì cả."
Chúc Hạ Dương ở trong phòng dán lỗ tai sát cửa nuốt nước miếng một cái, trong lòng cô vô cùng vui mừng.
Lời mà Dạ Minh nói cô nghe thấy rất rõ ràng, cô có thể cảm nhận được sự chân thành của Dạ Minh.
Dù mình và Dạ Minh gặp nhau, nguyên nhân ban đầu là vì A Cửu, nhưng mà lại vô thức bắt đầu một mối tình.
Một giây sau, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, cửa đụng rầm vào đầu Chúc Hạ Dương.
Cô vội vàng đứng thẳng người, che đầu mình, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn Dạ Minh.
"Khóc cái gì?"
"Đau."
"Đây là sự trừng phạt nhỏ cho việc nghe lén."
"Này, người ta cũng đâu cố ý nghe lén, ai bảo hai người nói chuyện ở nhà em." Chúc Hạ Dương vỗ nhẹ ngực của Dạ Minh.
Dạ Minh đưa tay kéo đầu dựa vào lòng, ngửi mùi thơm ngát giữa những sợi tóc của cô: "Ngốc."
"Có anh mới ngốc!"
Nhìn hai người dính lấy nhau, trong ánh mắt của U Liên hiện lên vẻ cô đơn, sau đó biến mất.
Một lúc lâu sau hai người mới buông đối phương ra, Chúc Hạ Dương kéo Dạ Minh đến phòng khách, chỗ này hôm qua cô mới dọn xong, chuẩn bị tối nay ngủ ở đây.
Chúc Hạ Dương đứng ở cửa nhìn một chút, xoay đó xoay người đi ra ngoài.
"Sao thế?"
"Anh không ngủ quen ở đây, anh muốn ngủ phòng của em."
"Này, chờ đã." Chúc Hạ Dương vội vàng đi đến cản lại: "Mạc Thần bị thương, để cậu ấy dùng tạm đi."
Dạ Minh đẩy cửa ra, vung tay lên một cái, chỉ thấy cả người Mạc Thần bay lơ lửng giữa không trung.
"Không được, phòng của em không được cho người đàn ông khác vào, giường cũng chỉ có thể để anh ngủ, hơn nữa, anh di chuyển cậu ta, sẽ không làm đụng đến cọng lông nào của cậu ta."
...
Chúc Hạ Dương yên lặng nhìn Dạ Minh, sau đó đi vào phòng khách đắp chăn cho Mạc Thần.
Quay lại phòng ngủ của mình, thấy Dạ Minh đang lấy chăn từ trong tủ ra thay, còn cầm trên tay ngửi một cái.
Bên cạnh là khăn quàng cổ mà bà nội còn chưa đan xong, màu đỏ chói mắt hấp dẫn cô đi đến.