Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương

Chương 302 - Chương 302: Hoài Niệm Hoa Anh Đào

Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương Chương 302: Hoài niệm hoa anh đào




Trong một thôn trang nhỏ, người người mặc áo vải thô đang làm việc trong ruộng, trên mặt ngập tràn hạnh phúc yên bình.

Một người đàn ông tóc dài mặc áo bào màu đỏ đứng trên cây hoa anh đào cách đó không xa, cây hoa anh đào đã dần dần trở nên héo úa, nhưng lúc các thôn dân định chặt cây thì giữa đêm cây hoa anh đào này lại nở đầy hoa.

Hoa anh đào cùng vạt áo đỏ bay nhẹ giữa không trung, người đàn ông nhìn những người lao động, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Đây là nơi hắn và A Cửu gặp nhau lần đầu tiên, hai người giao chiến một trận, hắn không khỏi khen ngợi thánh nữ gia tộc Bắc Minh này đúng là danh bất hư truyền.

Mà hình bóng thanh thuần xinh đẹp của nàng cũng đã in vào tim hắn.

Sau đó lại ngẫu nhiên gặp nhau ở đây và lần, thậm chí lúc hắn thấy nàng chạm mặt tà yêu thì ra tay chém chết tà yêu trước khi nàng ra tay, rất biết tạo ra nhiều lần tình cờ gặp nhau.

Nhiều lần qua lại, đến khi A Cửu ra tay che chở hắn lúc giao chiến, hắn vẫn cảm thấy khó tin.

Sau đó Linh Diễm chết trong tay A Cửu, ban đầu hắn cũng rất hận, hận cô gái này quyết liệt độc ác, nhưng mà sau đó lại chỉ còn là tháng năm dài đằng đẵng ngày càng nhớ thương cô, khiến cho lòng hắn đau đớn.

Hắn dùng ma lực của mình khiến cây khô ra hoa, khiến cây hoa quanh năm nở đầy hoa đẹp như lần đầu họ gặp nhau.

Chúc Hạ Dương và Linh Diễm chớp mắt đa đứng dưới một gốc cây hoa anh đào lớn, cây hoa này lớn đến mức khiến Chúc Hạ Dương kinh ngạc không thôi.

Rất nhiều cây khô nhỏ cứ như những sợi dây quấn lấy gốc cây khô lớn, trên cây hoa anh đào nở đỏ xum xuê tươi tốt, đẹp đến mức khiến Chúc Hạ Dương mất một lúc lâu mới có thể dời mắt.

Dưới bóng đêm nhàn nhạt, xung quanh có những bầy đom đóm bay quanh khiến vẻ đẹp cây hoa anh đào này càng thêm rực rỡ.

Xung quanh là một vùng hoang vắng, cỏ khô mọc thành bụi, thậm chí ngay cả những cây xung quanh cũng đã rụng lá vàng lả tả, nhưng mà giữa mùa đông giá rét như vậy, cây hoa anh đào này vẫn nở đẹp đến vậy, có vẻ như những cánh hoa này có rơi thế nào cũng không hết.

"Đây là..."

"Ở đây đã biến thành một vùng đất hoang, nhưng mà tôi chắc chắn sẽ không để cây hoa anh đào này biến mất khỏi thế giới này!"

Linh Diễm bước đến phía trước, sờ bàn tay vào thân cây khô, tất cả những cây khô nhỏ quấn quanh thân cây cứ như có sức sống, lan tràn về phía cánh tay của Linh Diễm. Thân cây hoa anh đào già cỗi cứ như là đang trao đổi qua lại với Linh Diễm vậy.

"Tôi đã rót vào cây này rất nhiều sức mạnh, chỉ cần tôi còn trên thế giới này, như vậy cái cây này sẽ mãi mãi không biến mất."

"Vì sao lại đưa tôi đến đây?" Chúc Hạ Dương nghi ngờ nhìn Linh Diễm.

Linh Diễm rút tay lại, cây hoa trước mắt bỗng trở về trạng thái ban đầu, hắn xoay người lại nhìn Chúc Hạ Dương, thản nhiên nói: "Tôi muốn đưa cô đến nơi tôi và A Cửu gặp nhau, đây cũng giống như nhà của chúng tôi vậy, lần nào đến đây chúng tôi cũng có thể tìm thấy nhau."

Linh Diễm vung tay lên một cái, một luồng khói đen xuất hiện, rơi xuống đất biến thành hình dáng một người đàn ông vạm vỡ.

Đây chính là đồ tể ngàn năm đi ra từ Bàn Xà Trụ.

Đồ tể quỳ gối trước mặt Linh Diễm, hành lễ một cái: "Ma quân có gì căn dặn?"

"Trước đây xem như ta từng cứu ngươi một mạng, ngươi cũng xem như đã nhận ta làm chủ nhân, vậy thì phải vì bản quân mà không từ lên núi đao xuống biển lửa. Hiện giờ bản quân muốn ngươi bảo vệ bên cạnh Chúc Hạ Dương, bảo vệ an toàn của cô ấy lúc nguy cấp."

"Thuộc hạ tuân lệnh!" Ánh mắt của đồ tể kiên định, sau đó lại biến thành một làn khói bay về phía Chúc Hạ Dương, bay thẳng vào cánh tay đang đưa ra của Chúc Hạ Dương rồi biến mất.

Chúc Hạ Dương cảm thấy khó hiểu, vì sao Linh Diễm lại muốn để đồ tể ở cạnh mình, hơn nữa dựa vào thực lực của mình bây giờ, nếu như gặp phải chuyện mà ngay cả mình cũng không giải quyết được thì chỉ sợ là đồ tể ngàn năm này cũng không cản được.

Bình Luận (0)
Comment