"Vợ của Nhiếp Chi Dư sao?" Chúc Hạ Dương nghi ngờ hỏi.
Tiểu Dương gật đầu, sau đó còn nói thêm: "Thi thể đặt trên một chiếc ghế dài ở quảng trường, sau khi cảnh sát dọn ghế ra, đúng lúc đội trưởng Lưu đang đi đến, thi thể đó bỗng phát nổ ngay khi nhân viên cảnh sát kia chạm tay vào."
Vừa nói Tiểu Dương vừa nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ lần này, đến giờ lòng vẫn còn cảm thấy sợ, nhìn Lưu Nhất Thiên được mình ôm vào lòng đặt lên cáng cứu thương, nước mắt anh ta lại chảy dài.
Nghe Tiểu Dương nói xong, nỗi bất an trong lòng Chúc Hạ Dương ngày càng nhiều.
Cô thật sự không dám tưởng tượng vụ nổ có sức sát thương lớn thế nào, càng không dám phỏng đoán tình trạng bị thương của Lưu Nhất Thiên.
Lúc này cô chỉ có thể cầu nguyện trong lòng.
"Lúc đó đội trưởng Lưu đang hỏi chuyện, nên mới dừng lại một chút, nếu không... Thật sự không dám tưởng tượng." Hai tay của Tiểu Dương siết chặt tay vịn của ghế.
Chúc Hạ Dương không nói gì nữa, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm ánh đỏ trên đèn phòng cấp cứu, trong lòng có một giọng nói không ngừng vang vọng.
"Không thể chết được! Nhất định phải sống."
Trong đầu cô vẫn nhớ như in mỗi một câu mà Lưu Nhất Thiên đã từng nói với mình, lần Lưu Nhất Thiên đắp chăn cho mình, rót canh gà cho mình...
"Nhất Thiên!" Giọng nói của một người phụ nữ vang lên, một người phụ nữ vội vàng hấp tấp chạy đến, trên gương mặt toàn là vẻ lo lắng, cả người cũng gần như đang run lên.
"Tiểu Dương, đã xảy ra chuyện gì vậy, Nhất Thiên làm sao thế?"
"Chị dâu, nhất định đội trưởng Lưu sẽ không sao, chị yên tâm, ngài ấy nhất định sẽ không xảy ra chuyện."
Tiểu Dương đưa tay ra đỡ, nhưng mà bà ấy lại trực tiếp đẩy Tiểu Dương ra, lao về phía cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt.
"Nhất Thiên, anh không thể có chuyện gì, nhất định không được xảy ra chuyện."
Nhìn dáng vẻ đau đớn dựa vào cửa của bà ấy, Tiểu Dương nhanh chóng chạy đến đỡ dậy, kéo bà ấy ngồi xuống ghế, mà Chúc Hạ Dương lại đứng lên, từ từ rời đi.
Lúc Chúc Hạ Dương đến đồn cảnh sát, bên trong đang rất hỗn loạn, Chúc Hạ Dương kéo một người đến hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hẳn là Chúc đại sư cũng đã biết, đội trưởng Lưu bị thương đang cấp cứu ở bệnh viện, đội phó Nhiếp nhìn thấy vợ mình xương cốt chưa lạnh ở hiện trường bỗng biến thành một đống tro tàn, khóc rất đau lòng. Tình tình bị thương ở hiện trường cũng rất nhiều, mọi người đều được điều động."
Với tình hình hiện tại, Lưu Nhất Thiên nằm viện chưa rõ sống chết, Nhiếp Chi Dư lại đau lòng vì cái chết của vợ mình, lấy ai đứng ra giải quyết chuyện này?
Sau đó điện thoại của Chúc Hạ Dương reo lên, người gọi đến chính là người hàng xóm của người sinh vào rằm tháng mười một kia.
Vốn là mình và Lưu Nhất Thiên đã chuẩn bị tốt, định đến nhà người này cắm rễ chờ đợi, nhưng mà dựa theo tình hình bây giờ thì không thể không phá hỏng kế hoạch này.
Lúc Chúc Hạ Dương đến nhà người đàn ông kia, gã vừa định ra ngoài, lúc nhìn thấy Chúc Hạ Dương thì sửng sốt, sau đó rất lễ phép gật đầu.
"Không biết tại sao Chúc đại sư lại đến đây? Có chuyện gì sao?"
"Không có thời gian nói nhiều, trong thời gian này anh cứ ở nhà đừng đi đâu cả, nếu không... sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
Chúc Hạ Dương nói xong trực tiếp đẩy cửa đi vào, sau đó mở cái túi nhỏ mang theo bên người ra, lấy chu sa trong đó ra vẽ một Thất Mang Tinh trận lớn lên đất, sau đó dán bùa trấn quỷ lục sắc khắp nơi.
Cô tập trung linh lực lên ngón trỏ tay phải của mình, nắm tay trái của chàng thanh niên sau đó vẽ vào lòng bàn tay.
Chàng trai cảm nhận được một cảm giác mềm mại, không khỏi nuốt nước miếng một cái.
"Chuyện này..."
Chúc Hạ Dương nhìn tên không chịu thua kém trước mắt này, trực tiếp hất cánh tay của gã ra:
"Nếu muốn sống, vậy hãy nghe lời tôi không được bước ra khỏi phòng này, nếu không... đến lúc đó cũng đừng có mà đến trước mặt Diêm Vương oán than, anh có than thì có lẽ ông ta cũng không nghe đâu."