Dạ Minh vung cánh tay lên, chỉ thấy một vệt sáng màu trắng bay từ bàn tay ra đánh vào chỗ mà Thị Huyết Đế đang đứng, trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn.
"Hai... hai vị quỷ đế đại nhân, không nên đánh nhau, chuyện này... không được đâu!"
Một quỷ sai nhìn thấy cảnh tượng đổ nát trước mắt, tuy là sợ nhưng mà vẫn to gan ấp a ấp úng nói.
Những quỷ sai khác đều tránh sang một bên, run rẩy nhìn hai người đánh nhau.
Bình thường ngay cả nhìn thẳng còn không dám, nói gì đến chuyện can ngăn chứ, nếu như bị sức mạnh của hai người này đánh trúng thì tan thành mây khói là chuyện trong nháy mắt.
Đến lúc đó mãi mãi biến mất luôn, đừng nói gì đến việc kiếp sau đầu thai vào gia đình tốt.
Nhưng mà ở nơi như địa phủ này chỉ đều là những quỷ sai hạ đẳng và những quỷ dịch làm chân sai vặt, chuyện này ảnh hưởng rộng như vậy, lần này bản thân đều sẽ phải chịu tội.
Mà Dạ Minh cũng không quản được nhiều chuyện như vậy, anh biết tu vi của Thị Huyết Đế ở âm giới gần với mình nhất, nếu muốn làm hắn bị thương nặng cũng không phải chuyện dễ.
Nhưng để tốc chiến tốc thắng, Dạ Minh không thể làm gì khác hơn là ra tay tàn độc, bởi vì anh biết Thị Huyết đế sẽ không dễ dàng để anh đi.
Tuy Chúc Hạ Dương có năng lực và kỹ năng bảo vệ mình, nhưng nếu không cẩn thận rơi vào tay Yêu Ma thì không chỉ là... sự an toàn của cô, mà cả lục giới đều sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc này tất nhiên là không thể trông cậy gì vào chín quỷ vương, cả Diêm Vương cũng không muốn chạm vào vũng nước đục này, dù sao thì mình cũng là kẻ trông coi Yêu Ma, nếu như xảy ra chuyện gì thì hậu quả cũng đã có người gánh, tất nhiên là bọn họ chỉ muốn xem náo nhiệt.
Dạ Minh bỗng biến mất, sau đó xuất hiện phía sau Thị Huyết Đế, lúc sắp đánh trúng Thị Huyết Đế, chỉ thấy hắn bỗng tránh đi khiến Dạ Minh đánh vào khoảng không.
Đầu lâu khô và xương trắng bên cạnh bị gió âm thổi cuộn lên, trên không trung xuất hiện một vòng lốc xoáy, những tiểu quỷ xung quanh đứng không vững đều bị cuốn bay lên không trung, những tiểu quỷ bị cuốn vào vòng xoáy đều biến mất không còn bóng dáng.
"Ngươi ghen tỵ với ta, muốn cản ta thế nào cũng được, nhưng những quỷ sai này vô tội, mau dừng tay."
"Ghen tỵ sao?" Thị Huyết Đế nghe vậy thì biến sắc, ánh mắt càng tàn bạo hơn: "Ngươi có gì đáng để ta ghen tỵ?"
Dạ Minh vung hai bàn tay lên, tất cả những quỷ sai xung quanh đang lềnh bềnh trên không trung theo đó bay ra thật xa, bị quét sạch khỏi chiến trường.
"Đừng tưởng là ta không biết, thật ra Lô Sênh không hề nói gì mà ta và ngươi tỷ thí cả, chẳng qua ngươi muốn tìm một cái cớ để giữ ta ở lại mà thôi. Những lời trước đó ngươi nói trước mặt Lô Sênh chẳng qua là nói cho nàng nghe, muốn nàng hết hy vọng với ta, còn mượn tay nàng để ra tay với người của ta."
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta sẽ không lợi dụng Lô Sênh!" Thị Huyết Đế lạnh nhạt nói.
Dạ Minh hừ lạnh nói: "Chắc hẳn hôm nay ngươi xuất hiện ở đây cũng không hề đơn giản, có âm mưu sẵn nhỉ?"
Thị Huyết Đế cứ như là đã bị vạch mặt hết vậy, hai tay siết chặt, ánh mắt trở nên ngoan lạnh, sau đó đối đầu với Dạ Minh.
Mà Túc Âm đứng xa xa nhìn thấy cảnh này thì khịt mũi cười, sau đó xoay người biến mất.
Thân thể Chúc Hạ Dương ở trong một nơi tối tăm, cô nhìn thấy ở một vườn hoa xa xa có một cô gái nhỏ, trên đầu cô bé cột hai bím tóc tròn, gương mặt bụ bẫm khiến người ta nhìn thấy là muốn bóp hai cái.
Bụi hoa phía sau cô bé đang lay động mạnh mẽ, có vẻ như là có thứ gì đó đang ngày càng đến gần cô bé, mà cô bé đó lại không hề nhận ra.