"Ngươi chỉ là một món đồ chơi của nàng, trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy!"
"Câm miệng!"
Linh Diễm nổi giận gầm lên một tiếng, dùng hết sức lực toàn thân lao về phía A Cửu, lúc đang định chạm vào cơ thể A Cửu, thân thể hắn bỗng dần tan biến giữa luồng lãng khí.
"A Cửu, ta yêu nàng..."
Một giây sau, giọng nói yếu ớt của Linh Diễm quanh quẩn trong không khí, một viên Ma Châu đỏ như máu rơi leng keng xuống mặt đất.
Linh Diễm biến mất...
Linh hồn của hắn cứ như vậy biến mất, chỉ còn lại một viên ma châu. Mãi đến khoảnh khắc khi biến mất đó, trong lòng hắn vẫn còn muốn chạm vào A Cửu, nhưng mà A Cửu lại không hề bị lay động chút nào.
Chúc Hạ Dương không khỏi cảm thấy tiếc hận và đồng cảm với Linh Diễm.
Hắn nhớ thương một người cả vạn năm, đến cuối cùng lại chưa từng có thể chạm đến tay nàng.
"Vô dụng!"
Yêu Ma cười phì một tiếng, nhặt ma châu trên mặt đất lên, nuốt vào miệng.
"Ma quân!" Đồ tể hô lớn một tiếng, muốn vùng ra khỏi trói buộc nhưng mà không thể.
Một giây sau, chỉ thấy Yêu Ma lao về phía A Cửu, nhập vào trong cơ thể nàng.
A Cửu gào thét một tiếng, trong khoảnh khắc Yêu Ma tiến vào cơ thể kia, thân thể của nàng cứng đờ giữa không trung, Chúc Hạ Dương càng cảm thấy đau đớn mãnh liệt hơn.
Mạch máu trên da lại càng đỏ hơn, cứ như bên trong là nham thạch nóng chảy, chỉ một giây sau sẽ tràn ra.
Yêu Ma nhập vào cơ thể của A Cửu, muốn chinh phục thân thể và linh hồn của nàng cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Mà ý thức của Chúc Hạ Dương ngày càng mờ nhạt, cứ như là đang ở trong vũng bùn, cả người không ngừng chìm xuống, đưa tay ra muốn túm lấy thứ gì đó nhưng lại liên tục thất bại.
Không có một bàn tay nào kéo cô lên.
"Dạ Minh..."
Đôi mắt Chúc Hạ Dương trở nên ướt át, giọt nước mắt chảy ra biến thành máu loãng, một giây sau, đôi mắt của cô cũng bao phủ một màu đỏ nhạt.
Sự sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng từng bước bao trùm lấy chút ý thức cuối cùng còn sót lại của cô, trong lòng cô vô cùng khó chịu.
Cảm nhận được sự khác thường của mình, Chúc Hạ Dương càng hoảng sợ, cô không muốn biến mất, không muốn trở thành ma như A Cửu, không muốn mất đi... những người thân quan trọng kia.
Vẫn chưa tìm được bà nội, vẫn chưa nói lời từ biệt với Mạc Thần.
Mình đã từng nói là sẽ đền bù cho Bảo Bảo, sau này sẽ ở bên cạnh nó, hơn nữa Bảo Bảo đã mất đi ma lực, nếu như mình tự nhiên biến mất, A Cửu lại nhập làm một với Yêu Ma thì Bảo Bảo biết phải làm sao?
Hiểu Uyển và Mạc Thần biết phải làm sao?
Dạ Minh có thể bắt được Yêu Ma hay không, nếu nhìn thấy vẻ bề ngoài của A Cửu, anh có thể ra tay được không?
Rất nhiều chuyện cần phải lo khiến cô không có cách nào yên tâm rời đi.
"Tiểu Hạ Dương!"
Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên, Chúc Hạ Dương hoảng hốt, màu đỏ trong đôi mắt bỗng nhạt dần, trở lại là một màu trắng xóa.
Mạc Thần!
Là Mạc Thần!
"Không, Mạc Thần, đi mau."
Chúc Hạ Dương thầm hô lớn trong lòng, trong mắt đầy nước, lắc đầu từng cái thật mạnh.
Sức mạnh của A Cửu to lớn như vậy, ngay cả Linh Diễm cũng không thể đến gần, hơn nữa bây giờ trong cơ thể nàng còn có Yêu Ma tranh đấu, không ai giành được quyền kiểm soát thân thể, vậy nên thân thể cô không thể nào nhúc nhích, nếu không... sợ là sớm đã gây họa cho nhân gian.
Chúc Hạ Dương không dám nghĩ tiếp.
Lúc này Yêu Ma và A Cửu đang đấu tranh trong cơ thể này, dù là ai thắng thì đều là đại nạn, nếu như hai người thực sự hòa làm một thì sinh linh sẽ càng đồ thán.
Nhưng Chúc Hạ Dương không muốn nhìn thấy những người mình quan tâm nhất mất đi trước mắt mình, đó là những người mà cô yêu quý nhất.
"Tiểu Hạ Dương, cậu tỉnh lại đi, mình là Mạc Thần đây."
Mạc Thần nhìn gương mặt dữ tợn với đôi mắt đỏ bừng của cô gái trước mặt, mái tóc màu bạch kim đang xõa bay trong gió. Dù là có điểm khác biệt, nhưng mà vẫn là gương mặt đó, rõ ràng vẫn là Chúc Hạ Dương.
"Cậu nói người bị mắt cậu nhìn thấy sẽ trở nên bất hạnh, nhưng với mình mà nói, rất yên tâm. Cậu nói chúng ta là người thân, giống như là anh em vậy, chỉ cần có thể ở bên cạnh cậu, đừng nói là anh em, dù cậu có là mẹ tôi thì tôi cũng chấp nhận."