Chúc Hạ Dương bỏ ma châu vào trong gốc cây hoa anh đào, cũng tạo một trận pháp kết giới. Ở đây là một nơi hẻo lánh, không có người ở, tất nhiên là không cần lo có người sẽ đến đây.
Chúc Hạ Dương ôm Bảo Bảo, một lát sau hai người đi mất.
Tuy là trước đó đồ tể được Linh Diễm khỏi tay mình, nhưng mà cũng không có ý xấu, chỉ là khi đó lập trường không giống mình.
Sau khi được Linh Diễm cứu cũng trung thành và tận tụy, Linh Diễm để hắn bên cạnh mình, dù đối mặt với nhân vật như Yêu Ma thì hắn cũng không ngại lao lên trước.
Mà bây giờ hắn xin Chúc Hạ Dương muốn được ở lại đây với Linh diễm, bảo vệ cây cổ thụ này.
Tất nhiên là Chúc Hạ Dương đồng ý để hắn ở lại đây, có lẽ là an toàn hơn ở bên cạnh mình nhiều.
Hôm nay Chúc Hạ Dương ra ngoài cũng không đội mũ che mái tóc bạch kim kia, cũng không đeo kính râm mình thường đeo nhưng lại không khiến ai cảm thấy hoảng sợ.
Đây là cách mà Vương Tự nghĩ ra.
Cảnh tượng Chúc Hạ Dương và Yêu Ma đánh nhau đều in trong đầu anh ta, tùy ý sửa đại vài hình ảnh, hơn nữa cảnh hoang tàn hoại ở nhà họ Trình không phải là một lực bình thường có thể tạo ra, khiến mọi người không thể không tin phục, càng kính nể Chúc Hạ Dương như thần.
Bọn họ cũng biết, Chúc Hạ Dương vì đánh bại tên ma đầu kia nên trong nháy mắt mái tóc và đôi mắt đều biến thành màu trắng, hy sinh quá lớn.
Vương Tự đúng là nói không sai, anh ta thật sự có thể khiến Chúc Hạ Dương không cần phải ngày nào cũng đeo kính râm ra ngoài, hơn nữa cũng không bị người khác xem là quái vật.
Đây là điều mà trước giờ Chúc Hạ Dương nghĩ cũng không dám nghĩ.
Lần này cô thật sự phải cảm ơn Vương Tự.
Vừa về đến nhà đã thấy Dạ Minh đứng ở trong phòng khách, cô nhìn kỹ lại, sau đó đi thẳng vào phòng ngủ.
Dạ Minh thấy vậy thì vội vàng đuổi theo, đưa tay kéo cô vào lòng.
Anh đau lòng xoa mái tóc bạc của cô, ôm thật cô thật chặt.
"Hạ Dương, xin lỗi, đều là lỗi của anh, nếu anh có thể đến sớm hơn một chút, em sẽ không biến thành như vậy, Mạc Thần cũng sẽ không rời xa em."
"Nói những lời này cũng vô dụng, rốt cuộc là vì em vô dụng, không bảo vệ được cậu ấy."
Giọng nói của Chúc Hạ Dương lạnh lùng khiến Dạ Minh cảm thấy trong lòng run lên.
Nghe giọng nói hiếm thấy này của Chúc Hạ Dương đủ để thấy vị trí của Mạc Thần trong lòng cô.
Tuy là có đôi lúc anh cũng sẽ ghen tỵ đỏ mắt khi Mạc Thần thân thiết với Chúc Hạ Dương, nhưng mà anh cũng hiểu rõ Mạc Thần rất quan trọng với Chúc Hạ Dương, tồn tại như một người thân vậy, nên chắc chắn là cô sẽ không có ý khác.
Mà bây giờ người khó khăn lắm mới có người tốt với Chúc Hạ Dương đã không còn, anh cũng cảm thấy rất đáng tiếc.
"Em đừng như vậy, nhìn em bây giờ anh thật sự rất khó chịu, em không muốn nhìn thấy em tự làm tổn thương bản thân như vậy."
Chúc Hạ Dương khẽ cười một tiếng, buông thõng hai tay, thản nhiên nói: "Em không làm tổn thương bản thân, đây là công lao của Yêu Ma."
"Em là đang làm tổn thương chính mình." Dạ Minh đưa hai tay nâng gương mặt trắng bệch lạnh như băng của cô lên, ngón tay xẹt qua gò má cô: "Em không thể cứ tiếp tục đau lòng như vậy, nếu không... tóc của em sẽ không bao giờ trở lại như xưa, Mạc Thần cũng không muốn thấy em như vậy."
"Lẽ nào anh muốn em giăng đèn kết hoa, lớn tiếng hát vang sao?" Chúc Hạ Dương lại một lần nữa đẩy mạnh Dạ Minh ra.
Chúc Hạ Dương biết thật ra mình cũng không trách Dạ Minh, anh không có nghĩa vụ nhất định phải đến cứu mình và Mạc Thần, huống chí có lẽ anh còn bận những chuyện khác nữa mà?
Nhưng mà với chuyện Mạc Thần rời xa mình, cô không có cách nào dùng vẻ mặt tươi cười đón chào người khác, cô muốn yên lặng một chút.