Dù có phải trả giá bằng mạng sống của mình, cô cũng nhất định phải khiến Mạc Thần sống lại.
"Hạ Dương, sư phụ đã nói hết rồi, hay là về đi thôi! Nếu như cô muốn gặp cậu ta thì hoàn toàn có thể nhờ quỷ đế Hằng Cổ giữ linh hồn cậu ta lại Âm giới, có thể đưa cậu ta đến nhân gian gặp mặt bất cứ lúc nào. Hoặc là để cậu ta trở lại, lâu lâu gặp một chút, được không?"
"Vô liêm sỉ! Sinh tử luân hồi, sao có thể làm bậy như vậy?"
Thanh Vũ nổi giận nói, Ninh Khanh Nam vội vàng quỳ rạp xuống đất: "Sư phụ thứ tội, là vì Ninh Khanh Nam ngu dốt."
Thanh Vũ liếc mắt nhìn Ninh Khanh Nam một cái, Thanh Vũ còn nói thêm: "Quay về đi, đừng có những suy nghĩ không chính đáng này. Tuy là cô có thể chế phục Yêu Ma, nhưng Yêu Ma đã bị tiêu diệt hay chưa vẫn còn chưa chắc chắn, âm giới càng không phải là nơi một người sống có thể đi!"
Nghe Thanh Vũ nói vậy, trong lòng Chúc Hạ Dương đại khái cũng đã có dự đoán, Linh Sơn thật sự có đường để đến âm giới.
Chúc Hạ Dương đang chuẩn bị nói gì đó, Ninh Khanh Nam đã ngăn lại: "Đi thôi, đừng làm phiền sư phụ, sư phụ đã quyết định thì sẽ không thay đổi!"
Nhìn thoáng qua Ninh Khanh Nam, lại nhìn thoáng qua Thanh Vũ đã tĩnh tọa, Chúc Hạ Dương không thể làm gì hơn là cùng Ninh Khanh Nam đưa Mạc Thần ra ngoài. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Mạc Thần, Chúc Hạ Dương đi đến phòng Y Bạch.
Dù thế nào cô cũng nhất định phải cứu Mạc Thần.
Nhưng mà mình không thể nôn nóng, hơn nữa theo như Thanh Vũ nói, trong lòng Chúc Hạ Dương cũng hơi nghi ngờ.
Cô đã thấy rõ ràng Yêu Ma đã biến thành tro tàn trước mặt mình, không thể nào có khả năng còn sống chứ, nhưng mà tại sao Thanh Vũ chân nhân lại nói rằng chưa chắc đã bị tiêu diệt?
Trong phòng Y Bạch, anh ta đang ngồi trên giường vận khí ngưng thần, chỗ ấn ký màu đen ở trên cánh tay đã lan tràn đến ngực, hoa văn màu tím đen khiến Dư Sanh nhìn thấy đã kinh hồn bạt vía.
Khoảnh khắc cô ấy vừa mới mở cửa đã nhìn thấy rất dễ dàng, cứ như là ngàn vạn con giun đang nằm dưới lớp da của anh ta, thật đáng sợ.
Lúc Dư Sanh đi đến, Y Bạch vội vàng kéo áo lên, che nửa thân trên lại.
"Sao Dư tiểu thư lại đến Linh Sơn vậy?" Y Bạch nhìn thấy Dư Sanh thì hoảng hốt, cô ấy là một cô gái yếu đuối, vốn không thể một mình lặn lội đường xa như vậy đến Linh Sơn, chẳng lẽ là đi cùng cha cô ấy?
Bình thường Dư Sanh gọi điện thoại cho mình, anh biết nhất định là Chúc Hạ Dương đã cho cô ấy số điện thoại. Sự quan tâm và biết ơn mình của Dư Sanh đều bộc lộ qua lời nói nôn nóng và lo lắng qua điện thoại.
Y Bạch không ngờ đến cô ấy lại đến Linh Sơn thăm mình, gặp được cô lần nữa, tuy lần này cũng không khác lần trước lắm nhưng mà cô càng trổ mã động lòng người.
Sắc mặt hồng hào, gương mặt xinh đẹp, trên gương mặt còn mang vẻ ngượng ngùng ửng đỏ.
Khụ khụ...
Y Bạch lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, gương mặt cũng hơi ửng đỏ.
Mình đang nghĩ gì vậy chứ?
Sao cô ấy có thể đến thăm mình, nói không chừng là đến đạo quan dâng hương thì sao?
Lúc này trong đầu Y Bạch lại không chịu thua kém nhớ đến cảnh tượng hôm đó, trong lòng càng vô cùng xấu hổ, một dòng ấm áp chảy ra từ mũi.
"Anh làm sao vậy? Có phải là đau không?"
"Không... Không sao."
Nhìn Dư Sanh quan tâm đưa tay lên, Y Bạch vội vàng lui về phía sau, đưa tay lau mũi mình.
Không được.
Lần trước chuyện mình nhìn thấy thân thể của cô ấy cũng không phải là cố ý, nếu mình không ra tay thì âm thai quay lại sẽ càng hỏng chuyện.
Vì muốn cứu cô ấy nên mới nhìn thấy thân thể của cô ấy, hơn nữa mình luôn duy trì tâm tính thuần khiết, sao bây giờ lại dơ bẩn như vậy, lại nghĩ đến hình ảnh này?