Xung kích trên người đạo trưởng râu dài đánh tan sương mù xung quanh, quần áo và những cây trúc xung quanh đều lắc lư. Điều khiến người ta càng khiếp sợ là màu tìm đậm trên thân trúc dường như là bị pha loãng ra vậy, dần trở nên nhạt hơn.
Nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất đi.
Chúc Hạ Dương rất kinh ngạc, nhưng mà chắc chắn một điều những cây trúc này đúng là vì những sát khí này nên mới có màu tím rịm đậm như vậy.
"Nếu cô cứ khăng khăng như vậy, vậy đừng trách bần đạo ra tay."
"Vậy thì tỷ thí một trận đi, đánh bại ngài chẳng phải là yên tâm vào rừng trúc hơn sao?"
"Nói lời ngôn cuồng!"
Ông lão râu dài thấy cô gái này tự đại như vậy, còn hạ thấp một lão đạo trưởng như mình, trong lòng nhất thời giận dữ.
Con nhóc trước mặt này không nghe lời cảnh cáo cũng không sao, lại còn vô lễ như vậy. Nhìn thấy sức mạnh vô hình tản ra từ người Chúc Hạ Dương kia, lão đạo trưởng râu dài biết mình không phải là đối thủ của cô, chỉ mong là sư đệ và Thanh Vũ chân nhân có thể đến nhanh một chút.
Chúc Hạ Dương thầm than nhẹ một tiếng, cô cũng không muốn ra tay, nhưng bất cứ ai ngăn cản cô cứu Mạc Thần thì cô cũng phải đấu với người đó.
Cô đã từng đấu với rất nhiều quỷ tà, nhưng vẫn là lần đầu tiên đấu với đạo sĩ, điều này khiến Chúc Hạ Dương không biết phải ra tay thế nào.
Đạo trưởng râu dài nhìn kiếm trong tay Chúc Hạ Dương, ánh mắt trở nên sắc bén, sau đó hừ lạnh một tiếng.
Đó không phải là kiếm Trảm Ma của gia tộc Bắc Minh sao, là gia tộc sau khi có được địa vị trên giang hồ đã khinh thường những đồng đạo khác sao?
Mà cô gái trước mặt này nhất định là thánh nữ mới của gia tộc Bắc Minh kia, có thể đánh bại được Yêu Ma, thật đúng là không thể xem thường.
Nhìn mái tóc bạc và đôi mắt màu trắng của Chúc Hạ Dương, đạo trưởng râu dài nắm chặt phất trần lao lên. Chúc Hạ Dương giật mình né nhanh đòn tấn công của ông ta, sau đó chủ động ra tay, kiếm Trảm Ma trong tay vung lên, kiếm khí màu đỏ kinh khủng phát ra khiến những cây trúc nhuốm đầy sát khí bị chặt gãy.
Nơi bị sức mạnh của Chúc Hạ Dương ảnh hưởng đến, tất cả những cây trúc đều trở lại màu xanh, sau đó lại bị màu tím đậm ở phần gốc bao phủ lên đến tận lá.
"Chuyện này... sao có thể?"
Đạo trưởng râu dài nhìn cảnh tượng lạ lùng trước mắt làm cho ngẩn ra tại chỗ, ngay cả đòn tấn công của Chúc Hạ Dương cũng quên né.
Linh Vũ Quán lập ra vì muốn trông coi khu rừng trúc tím này tránh khỏi tai họa. Từ xưa đến này dù là bất cứ vị chân nhân nào cũng không thể trấn áp bớt sát khí của khu rừng này, chứ đừng nói gì đến viếc xóa đi sát khí trên thân những cây trúc này.
Dù chỉ là nhất thời nhưng cũng khiến ông ta không thể tin được.
"Rốt cuộc cô là người thế nào?"
Chúc Hạ Dương cũng kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt, cô biết rằng sát khí ở đây đậm đến nỗi không thể tưởng tượng được, dù mình đã dung nhập sức mạnh của A Cửu, nhưng mà cũng không đến mức có thể phục hồi được màu sắc cũ của cây trúc chứ?
Thấy đạo trưởng đứng dậy vọt đén, Chúc Hạ Dương lại lần nữa vung kiếm, sau đó dồn linh lực vào tay trái, đánh một trưởng đến, hất bay ông ta ra khỏi rừng trúc vô tận.
"Đạo trưởng, thật xin lỗi, nếu như Hạ Dương có thể may mắn cứu sống bạn mình, sẽ đến tạ tội."
Nói xong, Chúc Hạ Dương xoay người tiếp tục đi vào bên trong, sương mù dày đặc dần tan hết, càng đi vào bên trong thì sát khí càng trở nên dày đặc, ngay cả không khí đều tràn ngập bột phấn màu tím đen.