Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương

Chương 389 - Chương 389: Em Đang Nằm Trên Giường Của Anh

Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương Chương 389: Em đang nằm trên giường của anh




Dạ Minh chậm rãi đi đến bên cạnh Chúc Hạ Dương, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, đưa tay vén tóc trên mặt cô làm lộ ra gương mặt nhỏ đầy vết thương.

Vuốt dãn chân mày nhíu chặt của Chúc Hạ Dương, một bàn tay nâng mặt cô lên, Dạ Minh nhẹ nhàng hôn xuống.

“Đồ ngốc, cần gì phải hành hạ bản thân, kiếp trước hay kiếp bày em đều vì người khác mà biến bản thân thành dáng vẻ như vậy, em có biết là anh sẽ đau lòng không?”

Dạ Minh cười khổ một tiếng, cởi áo choàng của mình ra bọc Chúc Hạ Dương lại, sau đó ôm cô đi về phía làn gió lạnh hắc ám phía trước. Quần áo và mái tóc bạc của Chúc Hạ Dương bay bay trong gió.

Lúc Chúc Hạ Dương tỉnh lại, nhìn thấy hoàn cảnh xa lạ trước mặt và trường bào màu trắng trên người mình cứ như nhân vật hoạt hình mà cô từng xem.

Cô đứng dậy đi vài bước trong phòng, cửa phòng đột nhiên mở ra khiến Chúc Hạ Dương giật mình hoảng hốt, thấy người đến là Dạ Minh thì mới thở phào một hơi.

“Đây là đâu?”

Dạ Minh kéo Chúc Hạ Dương ngồi xuống bên cạnh mình, vén những sợ tóc ngắn của cô ra say, để lộ gương mặt nhỏ xinh tinh tế.

“Đây là nơi mà anh ở, giường em vừa mới nằm là giường của anh.”

Nghe vậy Chúc Hạ Dương hoảng hốt, mình ngủ trên giường của anh một đêm, hẳn là không xảy ra chuyện gì chứ?

“Quần áo là do U Liên thay sao?” Chúc Hạ Dương như một chú thỏ nhát gan, giọng nói cũng nhỏ như vậy.

Dạ Minh lắc đầu, suy tính nhìn chằm chằm thỏ con, thấy thỏ con nuốt nước miếng, nhút nhát nhìn mình, anh rất đắc ý nói: “Thời cơ khó có được như vậy, sao lại để U Liên làm?”

“Không thể nào, là anh sao?”

“Đúng vậy, là anh, tiện thể còn chữa lành những vết thương trên người em, làn da cũng thật trắng, thưởng thức một lúc lâu mới tiếc nuối mặc quần áo cho em.”

Trong đầu Chúc Hạ Dương dường như cũng đã hiện lên hình ảnh bi thảm kia.

Một người đàn ông đáng khinh không ngừng nhìn chằm chằm vào cơ thể mình…

“Anh…”

Chúc Hạ Dương giơ tay đánh Dạ Minh, mà Dạ Minh lại bắt lấy cổ tay cô, từ từ áp sát vào tai cô phà một hơi nóng.

“Dáng vẻ đỏ mặt thẹn thùng của em thật là xinh đẹp, không biết lúc trên giường có phải càng đẹp hơn không?”

“Anh lưu manh!” Chúc Hạ Dương hờn dỗi một tiếng, muốn rút tay ra nhưng lại không làm gì được.

Sao người này lại có thể mặt dày như vậy!

“Chỉ lưu manh với mỗi em.” Tay phải của Dạ Minh dúi lây đầu cô dí càng sát vào người mình, thản nhiên nói: “Sớm muộn gì em chẳng là người của anh, nhìn cũng không sao.”

Nói xong Dạ Minh hơi dùng sức đẩy Chúc Hạ Dương ngã lên giường của mình, bản thân thì đè lên trên.

Anh thích nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt ngại ngùng của cô gái này, mỗi một ánh mắt đều làm anh động lòng. Nhìn người dưới thân không có sức giãy dụa, anh đang định trêu đùa một chút thì bỗng có tiếng gõ cửa.

“Quỷ đế đại nhân, Thị Huyết đế và quỷ đế Minh Hoàng đến.”

Dạ Minh ngừng động tác trong tay lại, vẻ mặt thản nhiên đứng dậy: “Bảo bọn họ chờ trước, lát nữa ta sẽ ra.”

Tuy Chúc Hạ Dương biết rằng quỷ vương ở âm giới cũng rất đông đảo, nhưng mà cũng mới chỉ gặp được Dạ Minh và Túc Âm, Minh Hoàng đế và Thị Huyết đế trông thế nào chứ?

Nghe bước chân của U Liên, không biết từ bao giờ trong tay của Dạ Minh lại xuất hiện thêm một bộ quần áo: “Để anh giúp em mặc vào.”

“Mới không cần, để em tự mặc.”

Chúc Hạ Dương giành lấy quần áo trong tay Dạ Minh, đẩy cửa phòng ra, tự mặc quần áo vào.

Bình Luận (0)
Comment