Y Bạch chưa bao giờ nhìn Chúc Hạ Dương với ánh mắt như vậy. Chúc Hạ Dương hơi ngẩn ra, bỗng cảm giác như mình bị ăn tươi nuốt sống vậy.
Vậy hẳn là Y Bạch đang trách mình và Dư Sanh giấu không nói chuyện này cho anh ấy biết, hơn nữa còn phối hợp với Dư Sanh làm chuyện nguy hiểm như vậy nhỉ?
Mà Y Bạch nhìn Dư Sanh bị Túc Âm ôm vào lòng, hai môi kề sát nhau khiến lòng anh ta đau đớn như bị dao đâm vậy.
Tức giận! Khó chịu!
"Súc sinh, ngươi buông cô ấy ra."
Y Bạch muốn tránh thoát khỏi Ninh Khanh Nam để lao lên trước, từ cánh tay phải nối dài đến tim bỗng co rút lại đau đớn khiến cả người anh ta run lên, sau đó dùng tay nắm chặt lồng ngực mình, thân thể từ từ ngồi xuống.
Túc Âm bỏ Dư Sanh ra, ôm Dư Sanh vào lòng, lạnh lùng nhìn Y Bạch, cười như điên nói: "Ta đã nói rồi, cô ấy là người của ta, ta nhất định sẽ làm cho cô ấy quay về bên cạnh ta."
"Ngươi mơ tưởng." Y Bạch cố nén đau đớn, nhe răng trợn mắt nói: "Dư Sanh, em quay lại đi, dù em có ở bên hắn thì hắn cũng sẽ không cứu anh."
"Hắn đã đồng ý với em là nhất định sẽ cứu anh. Y Bạch, chuyện này xem như em nợ anh, nên để em trả lại cho anh, nếu không... Dù có xuống dưới rồi em vẫn sẽ áy náy không yên."
Y Bạch lắc đầu, nước mắt rơi xuống, nước mắt của Dư Sanh cũng như vỡ đê, từ lúc nhìn thấy Y Bạch kia cô ấy đã không nhịn nổi nữa.
Mình đã biết trước cả đời này mình và anh ấy sẽ không có kết quả, còn không bằng cứ như vậy, đổi lại cho anh ấy một đời bình an.
"Sao em lại ngốc như vậy?"
Nước mắt của Dư Sanh từng giọt một rơi xuống, khóe miệng lại hơi cười cười, sau đó dời mắt khỏi Y Bạch. Cô ấy xoay người nhìn Túc Âm, chậm rãi nói: "Thời gian của anh ấy không còn nhiều lắm, tôi đã đồng ý đi theo ngài, vậy cũng mong ngài thực hiện lời hứa của mình."
Túc Âm mỉm cười, sau đó một tay đẩy Dư Sanh ra sau, tay phải hút lấy Y Bạch, chỉ thấy ngay cả Ninh Khanh Nam cũng không kéo lại được, thân thể của Y Bạch bay lên rời, nháy mắt dời đến bên cạnh Túc Âm.
Móng vuốt của hắn nắm chặt lấy cổ của Y Bạch, sau đó từ từ bóp chặt, trên mặt nở nụ cười đắc ý.
"Ngài làm gì vậy, mau thả anh ấy ra." Dư Sanh thấy vậy lớn tiếng hô, dùng tay đấm mạnh vào sau lưng Túc Âm nhưng lại không hề hấn gì.
"Y Bạch."
"Y sư đệ."
Chúc Hạ Dương và Ninh Khanh Nam cùng đồng thanh hô lớn, hai người đang định tiến lên, chỉ thấy Y Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, lực trong tay Túc Âm càng mạnh hơn.
"Nếu như các người đến gần thêm một bước, ta sẽ để cô lại đến cõi âm một lần nữa. Lần này xem thử xem cô còn có năng lực đưa cậu ta về không."
"Ngươi..."
"Ha ha ha!" Túc Âm nhìn vẻ mặt tức giận của Chúc Hạ Dương và dáng vẻ đau đớn của Y Bạch, trong lòng hắn càng vui sướng, cười lớn giơ thân thể của Y Bạch lên thật cao.
Tuy là nắm đấm của Dư Sanh chỉ như là gãi ngứa cho Túc Âm nhưng mà cô ấy vẫn không từ bỏ: "Ngươi là một tên lừa gạt, rõ ràng ngươi đã đồng ý giải độc thi cho anh ấy, tại sao lại làm như vậy?"
Ánh mắt Túc Âm chứa vẻ cưng chiều và cuồng vọng, nói: "Ta đã đồng ý với em, cho em như ý."
Dứt lời, tay kia của Túc Âm đặt trước ngực Y Bạch, chỉ thấy độc thu trên người Y Bạch từ từ chui vào bàn tay Túc Âm, quay về bên người Túc Âm.
Độc thi trên người Y Bạch đã được giải, nhưng mà anh ta vẫn bị khống chế trong tay của Túc Âm.
"Vậy là ta đã giữ lời giải độc thi cho cậu."
Túc Âm nhẹ nhàng cười nói, sau đó bỗng quay đầu nhìn Y Bạch, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, ánh mắt hiện lên đầy sát ý.
"Nhưng mà, ta không hề nói sẽ giữ lại mạng chó cho cậu."
Nói xong, chỉ thấy tay phải của Túc Âm mạnh mẽ đưa về phía tim của Y Bạch, móng tay đâm vào da của anh ta, máu đỏ tươi nhuộm đỏ áo bào màu trắng.
"Ta đã từng nói, các người giết con trai của ta thì ta sẽ không bỏ qua cho các người, ta phải khiến các người chôn cùng với con trai ta, dùng trái tim của các người để tế con trai ta."
Túc Âm càng nói ngón tay càng vào sâu trong ngực của Y Bạch, ánh mắt lại nhìn Chúc Hạ Dương.
Ánh mắt khiến không ai là không sợ, nhưng trên mặt lại có ý cười âm hiểu.
"Không!" Dư Sanh hét lớn một tiếng.
Với tình hình trước mắt này, dù mình có lao lên hay không thì Túc Âm cũng nhất định sẽ không tha cho Y Bạch, vậy nên Ninh Khanh Nam và Chúc Hạ Dương cùng nhau lao lên.
Lúc ngón tay của Túc Âm đã không còn vào sâu nữa, năm ngón tay cong lại như đang định moi tim của Y Bạch ra, chỉ thấy Dư Sanh bỗng nhiên vọt đến trước mặt Túc Âm, trong khoảnh khắc chắn giữa Y Bạch và Túc Âm, trong lúc gấp rút đá một cú thật mạnh vào thân dưới của Túc Âm.
"Á!"
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, thân thể của Dư Sanh và Y Bạch bị một chưởng mạnh mẽ đẩy ra ngoài. Dư Sanh ôm chặt lấy Y Bạch, nhắm hai mắt chờ cảm giác đau đớn khi rơi xuống đất.
Cô không biết quỷ có giống con người không, của quý của quỷ bị đánh thì có đau hay không, nhưng mà lúc đó mình chỉ có thể tấn công chỗ đó. Ban đầu chỉ ôm thái độ thử một lần xem sao, nhưng không ngờ là thật sự có tác dụng.
Thấy hai người sẽ rơi xuống đất, chỉ thấy một bóng người bỗng xuất hiện đón được hai người, sau đó từ từ thả xuống đất.
"Đạo trưởng."
"Đa tạ chân nhân."
Dư Sanh và Y Bạch thấy Thanh Vũ chân nhân thì nói lời cảm ơn, sau đó Dư Sanh vội vàng ôm Y Bạch vào lòng, nhìn Y Bạch máu me đầm đìa, cô ấy càng sợ đến mức khóc nấc lên.
Mà Chúc Hạ Dương và Ninh Khanh Nam thấy hai người đã được cứu cũng không kiêng nể nữa, xông về phía Túc Âm đang ôm lấy thân dưới của mình.
Chỉ thấy roi Trấn Tà trong tay Chúc Hạ Dương bao quanh, mà trong tay Ninh Khanh Nam lại bay ra rất nhiều lá bùa trấn quỷ bao chặt lấy.
Một giây sau, chỉ thấy roi Trấn Tà bị đánh rơi, từng lá bùa Trấn quỷ màu vàng bay trên không trung phiêu tán trên mặt đất, một vệt sáng rơi xuống người Ninh Khanh Nam đập mạnh xuống đất, anh ta phun ra một ngụm máu tươi.
Túc Âm bỗng bay ra, cuồng vọng cười lớn trên không trung: "Chỉ chút năng lực này mà có thể làm gì ta sao? Ta muốn tất cả các ngươi cùng phải chết."
Khí lãng trên người Túc Âm tạo thành một trận cuồng phong thổi tất cả những vật xung quanh lung lay sắp đổ. Gió đen đập trên không trung hình thành một vòng xoáy màu đen hút tất cả những thứ khác vào, những mảnh ngói trên mái nhà cũng bị hút vào từng mảnh một.
Trong chớp mắt, chỉ thấy Thanh Vũ bay người về phía trước chắn trước mọi người, khoảnh khắc hai chân rơi xuống đất, một lớp màng chắn màu trắng bao trùm lấy đám đông, không hề bị hút vào luồng khí đen.
"Lão già kia, chỉ dựa vào ông mà cũng muốn đấu với ta, ta muốn cho cả Linh Vũ Quán các người cùng bị diệt."
Uy lực của âm phong không hề nhỏ, tiếng cười to lớn của Túc Âm làm những dãy phòng xung quanh cũng bắt đầu rung động. Những người đứng trên mặt đất nghiêng ngả không đứng vững, chỉ có mỗi Thah Vũ chân nhân vẫn đứng yên tại chỗ không hề hấn gì.
"Quỷ đế Âm Sát, lão đạo khuyên ngài thu tay lại, nếu không ngọc đá cùng vỡ."
"Phá vỡ được nhiều đá như các ngươi thì cũng không thiệt."
Theo giọng nói của Túc Âm, vòng xoáy màu đen càng trở nên lớn hơn, bầu trời Linh Vũ Quán cũng trở nên đen kịt, lực hút to lớn hút những tiểu đạo sĩ ở những nơi khác vào trong đó.