Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương

Chương 419 - Chương 419: Em Muốn Sinh Con Cho Anh

Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương Chương 419: Em muốn sinh con cho anh




Ở cách đó không xa có một ngôi nhà gỗ nhỏ, bên cạnh căn nhà có mấy cái cây rất cao lớn, xung quanh gốc cây và trên cành lá cũng đọng đầy tuyết trắng xóa. Mỗi một cành cây có tuyết đọng đều tuyệt đẹp.

Trong ống khói căn nhà gỗ nhỏ bốc lên từng đợt khói xanh, bên trong nhà Chúc Hạ Dương đang ngồi bên đống lửa, lửa ấm áp chiếu lên mặt cô, hồng hồng trông rất đáng yêu.

Mùi thơm của củi gỗ lượn quanh trong không trung, sau đó Dạ Minh bưng một chén nhỏ màu trắng đưa vào tay Chúc Hạ Dương.

Chúc Hạ Dương nhìn thoáng qua, sau đó trả lại bát vào tay Dạ Minh, sau đó há to miệng.

"A..."

Dạ Minh cười cưng chiều, dùng muỗng múc cháo rau củ thổi thồi sau đó nhẹ nhàng dùng môi chạm thử một cái, không thấy nóng mới nhẹ nhàng đút vào miệng Chúc Hạ Dương.

"Ngon không?"

"Ừm... ngon."

Hai mươi năm qua Chúc Hạ Dương chỉ mới ăn cháo rau củ do bà nội nấu, đây cũng là món cô thích ăn nhất. Không ngờ rằng quỷ vương mạnh nhất âm giới như Dạ Minh sẽ nấu cháo rau củ cho mình.

Với anh thì đây là một chuyện rất nhỏ, nhưng mà anh lại nhớ rất rõ.

"Ngon là tốt rồi, sau này anh sẽ thường xuyên nấu cho em ăn."

Dạ Minh cười rất thỏa mãn, sau đó lại bắt đầu múc một muỗng lặp lại động tác vừa rồi, đút vào miệng Chúc Hạ Dương: "Trước đây có Tam Cô nấu cho em, sau này có anh nấu cho em, hơn nữa anh nhất định sẽ cùng em tìm được Tam Cô, trả lại bà ấy cho em."

Nghe lời Dạ Minh nói, Chúc Hạ Dương cảm động nước mắt tràn mi, bỗng lao vào lồng ngực anh khiến Dạ Minh hoảng hồn. Sau đó tay anh vẫn cầm bát như trước, nhưng cánh tay lại ôm chặt lấy Chúc Hạ Dương, môi hôn nhẹ lên cổ cô.

"Hạ Dương, anh muốn kết hôn với em."

"..."

"Lần này là sự thật, không phải là uy hiếp, không bắt ép, anh thật sự muốn làm vợ chồng với em, muốn ở cạnh em."

...

Chúc Hạ Dương vẫn ôm lấy Dạ Minh không nhúc nhích, Dạ Minh có hơi luống cuống. Trước đó đúng thật là mình có dùng chuyện này uy hiếp cô, nhưng mà lần này mình nghiêm túc.

Vẫn không thấy Chúc Hạ Dương trả lời, anh nghĩ chắc chắn là Chúc Hạ Dương đã tức giận rồi, nên có hơi lo lắng.

Hai cánh tay ôm lấy Chúc Hạ Dương của anh càng siết chặt, vội vàng nói: "Anh biết việc trước đây anh làm đã làm em đau lòng, khiến em cảm thấy không được anh yêu, khiến em có cảm giác không an toàn. Nhưng mà ah muốn để cho em biết, Hạ Dương em là cô gái duy nhất mà anh muốn lấy, muốn cho đi tất cả."

"Anh yêu em, Hạ Dương."

Chúc Hạ Dương vẫn không trả lời, một lúc lâu sau chỉ thấy hai tay Chúc Hạ Dương nắm thành đấm đặt lên ngực Dạ Minh. Dạ Minh cho rằng Chúc Hạ Dương muốn đẩy mình ra nên càng ôm chặt hơn, mà Chúc Hạ Dương lại khẽ ngẩng đầu lên, mặt đỏ như mông khỉ.

"Em muốn sinh con cho anh."

Nghe vậy, Dạ Minh ngẩn người, đầu óc choáng váng ba giây, sau đó vui mừng đặt chén cháo trong tay xuống, dùng tay bế Chúc Hạ Dương lên kiểu công chúa, đi vòng vòng hai vòng sau đó đặt lên trên giường lớn.

Nếu cô đã chịu sinh con cho mình vậy là cô đã đồng ý lấy mình rồi.

Điều này khiến Dạ Minh sướng đến phát điên, không thể nào kiềm chế sự vui mừng trong lòng.

Mà Chúc Hạ Dương vừa bị nhét vào giường lớn thì nghiêng đầu sang một bên, trái tim có vẻ như sắp nhảy ra ngoài.

Dạ Minh cởi bỏ quần áo của mình lên giường.

Dạ Minh nhanh chóng lột sạch Chúc Hạ Dương, sau đó đè người xuống dưới thân, Chúc Hạ Dương nhìn Dạ Minh với vẻ thẹn thùng càng giống một con thỏ con ngoan ngoãn đợi sói xám nuốt chửng.

Mắt cô dường như hơi ươn ướt, mày hơi nhíu lại, ánh mắt lướt nhìn sang bên cạnh.

Anh muốn làm gì…”

“Không phải muốn sinh con cho anh sao, chúng ta phải làm chuyện có thể tạo con mới sinh con được chứ.” Dạ Minh dịu dàng cười cười, chống tay xuống gối Chúc Hạ Dương.

“Nhưng mà… có phải quá sớm rồi không?”

“Không còn sớm, rất đúng lúc.”

“Vậy… có khi nào sẽ đau không?”

“Yên tâm, anh sẽ thật nhẹ.”

Chúc Hạ Dương siết chặt khăn trải giường dưới thân, hơi hơi gật đầu xem như là đồng ý.

Dạ Minh khó có thể kiềm nén niềm vui trong lòng, từ kiếp trước anh đã yêu Chúc Hạ Dương sâu nặng, bây giờ cô đã là của anh.

Thật lâu sau khi đã làm hết đủ trò, khi Dạ Minh tiến vào, chỉ nghe Chúc Hạ Dương la lên một tiếng, đưa chân đá vào bụng Dạ Minh, đá anh xuống giường.

Chúc Hạ Dương co ro trên giường dùng chăn che kín người, mà Dạ Minh bò dậy từ dưới đất, vẻ mặt ấm ức nhìn Chúc Hạ Dương.

Anh thật sự rất nhẹ mà.

Một đạp này cũng đủ tàn nhẫn, xém chút nữa đã đá bay hết lục phủ ngũ tạng trong bụng anh ra ngoài.

“Anh đáng ghét, tên siêu lừa đảo.”

“Anh… anh có thể nhẹ hơn chút nữa.”

Dạ Minh vừa đến gần thêm vài bước, Chúc Hạ Dương quát bảo dừng lại, không cho anh đến gần mình.

“Được được được, anh hứa sẽ không chạm vào em, anh chỉ ôm em có được không?”

Dạ Minh từ từ đến gần, ôm Chúc Hạ Dương vào lòng nằm xuống, lẳng lặng nhìn cô.

Nhìn cô gái trong lòng ấm ức đến mức nước mắt lưng ròng, anh đau lòng con không hết, sao có thể tiếp tục được.

Chỉ đánh phải kiềm chế bản thân.

“Thật xin lỗi…”

Dạ Minh đưa tay xoa đầu Chúc Hạ Dương, rất dịu dàng nói: “Là anh làm em đau, anh nên nói xin lỗi em. Anh hứa sẽ tôn trọng ý kiến của em, chỉ cần em không đồng ý anh chắc chắn sẽ không làm chuyện mà em không thích.”

Chúc Hạ Dương cảm nhận được sự khác thường của người đang ôm mình, tuy rằng xấu hổ buồn bực nhưng mà nghĩ lại ban nãy mình cũng đã đồng ý nên anh mới tiếp tục, mà lúc này chẳng những đá anh mà còn khiến anh cố nhịn sự khó chịu dỗ dành mình.

Cô hơi ngẩng đầu nhìn Dạ Minh, sự chân thành và ngọt ngào trong mắt anh khiến lòng Chúc Hạ Dương càng cảm thấy yên tâm hơn.

Cô vùi mặt vào vòm ngực rắn chắc của Dạ Minh, nhỏ giọng nói: “Dạ Minh, em yêu anh.”

“Anh cũng yêu em.” Dạ Minh nhẹ nhàng hôn lên đỉnh dầu cô, càng ôm chặt hơn.

Chúc Hạ Dương vòng tay ôm lấy Dạ Minh, xoa xoa lưng anh: “Dạ Minh, vì em yêu anh nên em nguyện giao bản thân cho anh.”

Nghe vậy Dạ Minh giật mình, anh biết mình thật sự vừa làm Hạ Dương đau, cũng cảm nhận sâu sắc là mình sai, dù bản thân khó chịu cũng không bắt ép cô. Nhưng lúc này cô lại chủ động đồng ý.

“Anh cũng yêu em, yêu tất cả của em, cũng không chỉ dựa vào chuyện này.”

“Anh không muốn sao?”

“Không muốn.” Dạ Minh nói chắc như đinh đóng cột.

Giây tiếp theo, chỉ thấy Chúc Hạ Dương bỗng nhiên nghiêng người đè Dạ Minh xuống dưới người, trừng mắt nhìn anh.

“Em cũng đã dâng tận miệng rồi, anh còn muốn thế nào?”

“Anh… chỉ là anh không muốn…”

“Là em tự nguyện.” Chúc Hạ Dương tức giận nói, gương mặt đỏ bừng nhìn sang chỗ khác. “Em chỉ mong anh có thể yêu thương em, đừng làm em đau lòng là được rồi.”

Chúc Hạ Dương nói xong ghé lên người Dạ Minh, môi đặt lên môi anh.

Đầu tiên Dạ Minh hơi ngẩn ra, ngay sau đó cười nhẹ ôm lấy Chúc Hạ Dương, xoay cô đè xuống dưới, mạnh mẽ chiếm đoạt miệng cô.

Bình Luận (0)
Comment