Dạ Minh không thể làm gì hơn là ấm ức bĩu môi, dáng vẻ rất đáng yêu.
Nhưng trong đôi mắt màu xanh nhạt lại đầy vẻ cưng chiều.
"Mẹ là một kẻ lừa gạt, mẹ nói là yêu con nhất nhưng tại sao lại muốn đến một nơi nguy hiểm như âm giới. Vì cứu Mạc Thần mà cả người đầy vết thương, còn nói là yêu con nhất. Nếu như mẹ yêu con nhất thì cũng sẽ không mạo hiểm bất chấp có thể mãi mãi rời xa Bảo Bảo mà đi cứu người ta."
...
Lúc này ba người mới hiểu được hóa ra Bảo Bảo cho rằng những dấu vết trên người Chúc Hạ Dương là vì đến âm giới cứu Mạc Thần nên mới có.
Chúc Hạ Dương có hơi dở khóc dở cười, tên nhóc này suýt chút nữa đã khiến mình nói ra chuyện với Dạ Minh.
Cố nén cười nhìn Dạ Minh, sau đó nâng Bảo Bảo lên: "Bảo Bảo ngoan, không phải mẹ đã bình an trở về sao, vết thương kia không sao cả, chú Dạ Minh là cao thủ trị thương, sẽ chữa ngay."
"Thật vậy sao?" Hai mắt Bảo Bảo đẫm lệ nhìn Chúc Hạ Dương.
Chúc Hạ Dương gật đầu, ôm thật chặt nhóc con vào lòng.
"Mẹ sẽ mãi mãi không bỏ rơi con."
Hiểu Uyển thu dọn đồ đạc xong thì đi về nhà, mà Dạ Minh thì đóng của tiệm đi lên lầu với Chúc Hạ Dương và Bảo Bảo.
Sau khi tắm nước nóng xong, Bảo Bảo vào phòng với Chúc Hạ Dương, mà Dạ Minh nhìn hai người một lớn một nhỏ nằm trên giường, trong lòng ngứa ngáy.
Anh cũng muốn ôm cô gái của mình mà.
Sau đó thấy Bảo Bảo đã ngủ, Dạ Minh lặng lẽ đi vào, anh đến bên cạnh đưa tay ôm lấy Bảo Bảo, Chúc Hạ Dương lại thức giấc.
"Anh làm gì vậy?" Chúc Hạ Dương hỏi.
"Em là của anh, anh cũng muốn ôm, để nó sang phòng bên ngủ."
Chúc Hạ Dương đang định nói gì đó, Bảo Bảo trong lòng Dạ Minh bỗng thức dậy, dụi dụi mắt, giọng nói rất đáng yêu.
"Chú Dạ Minh, chú đang làm gì vậy, cháu cũng muốn ngủ chung với mẹ."
Dạ Minh cười cười, dỗ dành: "Bảo Bảo cũng thấy vết thương trên người mẹ rồi đúng không, bây giờ chú Dạ Minh sẽ chữa thương cho mẹ, nhưng mà Bảo Bảo không được nhìn, nhìn thì vết thương sẽ không thể lành."
Bảo Bảo nghiêng đầu suy nghĩ một lát sau đó gật đầu, nhảy khỏi vòng tay của Dạ Minh đi ra ngoài.
"Vậy chú cẩn thận chữa thương cho mẹ đi, Bảo Bảo sẽ nghe lời."
"Nhớ rõ, dù nghe được tiếng kêu gì cũng không được vào. Nếu không sẽ... ngắt quãng việc chữa thương." Dạ Minh căn dặn.
"Yên tâm." Bảo Bảo đi ra ngoài còn không quên đóng cửa lại.
Chúc Hạ Dương nhìn thấy dáng vẻ này của Dạ Minh thật sự rất đểu, vì muốn lừa Bảo Bảo mà lý do gì cũng có thể lấy ra dùng.
Dạ Minh vui vẻ leo lên giường Chúc Hạ Dương, chui vào chăn.
Anh ôm chặt Chúc Hạ Dương vào lòng, nghịch ngợm đặt cằm lên cổ cô.
Chúc Hạ Dương vỗ vỗ nhẹ anh một cái: "Muốn ngủ thì ngủ, đừng làm ồn, việc này đã hy sinh thời gian em dành cho Bảo Bảo."
"Vì đã hy sinh thời gian quý giá của Bảo Bảo, chúng ta càng không nên lãng phí đúng không?"
Dạ Minh nói rồi hôn lên gò má của Chúc Hạ Dương, mà Chúc Hạ Dương cảm nhận được sự khác thường trên người anh, trừng lớn hai mắt nhìn anh.
"Anh cũng đừng làm bậy, Bảo Bảo sẽ xông vào bất cứ lúc nào."
"Không đâu, nó sẽ không vào được."
Dứt lời Chúc Hạ Dương nhìn sang, cả phòng đã được phủ kết giới.
"Anh thật gian."
"Không phải anh gian, là vì thằng nhóc của em quá thông minh, bị ép."
Chúc Hạ Dương muốn trốn nhưng lại bị Dạ Minh ôm chặt vào lòng, khiến cả người cô nhộn nhạo, một nụ hôn càng khiến cô mất đi lý trí.
"Vợ à, thời gian gấp rút, để chồng chữa thương cho em đi."
Nói xong Chúc Hạ Dương đã bị rơi vào miệng sói.
Lúc này cô mới tin là lời của đàn ông thì không thể tin được.
Trước đó tên này còn nói gì mà sẽ hỏi ý mình, nhưng mà lúc này lại như sói đói vậy, cũng không hề hỏi là mình có muốn hay không.
Đàn ông đều là móng heo lớn.
Không nói gì cứ vậy mạnh mẽ tấn công khiến mình không thể phòng bị, sau đó rơi vào tay giặc.
Mà Bảo Bảo dán tai vào vách tường phòng bên cạnh nghe tiếng động, mấy lần nhịn không được suýt nữa đã lao vào, nhưng mà nhớ đến lời Dạ Minh nói nên vẫn kiềm chế.
"Nghe được tiếng kêu gì cũng không được vào, nếu không sẽ... ngắt quãng việc chữa thương."
Không được vào, nếu không... lỡ như mẹ gặp nguy hiểm thì toang.
Nhưng mà... sao mình cảm thấy quá trình chữa thương này còn đau hơn cả bị thương nữa.
Nửa đêm, Chúc Hạ Dương chép chép miệng buồn ngủ gối đầu lên tay Dạ Minh, mà Dạ Minh thì cầm tay cô, nhìn gương mặt mê người của cô trong màn đêm, rất thỏa mãn.
"Hạ Dương."
"Hử?" Giọng nói nhẹ nhàng của Chúc Hạ Dương khiến người ta có cảm giác tim mình rung động mạnh.
"Anh cần quay về một chuyến, em chăm sóc bản thân cho tốt, anh sẽ quay lại sớm."
"Vâng."
Nhìn người trong lòng mình không thể nhúc nhích nổi, anh biết nhất định cô đã quá mệt, cười cười đưa tay quẹt mũi Chúc Hạ Dương. Cưng chiều nói: "Nhóc ngốc, cũng không thèm giữ anh lại, em nỡ sao?"
"Anh đừng đi nữa, ở lại ăn cơm tối..."
"Bữa tối của anh không phải là em sao, còn muốn cho anh ăn nữa sao?" Dạ Minh nói nhỏ bên tai cô.
Chúc Hạ Dương bỗng nhiên tỉnh táo, liên tục lắc đầu.
Dạ Minh rất không nỡ nhưng có một số chuyện không thể không làm, bèn đứng dậy đắp kỹ chăn cho Chúc Hạ Dương, mặc quần áo sau đó biến mất trong màn đêm.
Chúc Hạ Dương quá mệt nên ngủ rất ngon, vừa ngày mới cô đã thức dậy.
Tuy là cơ thể đau nhức khiến cô không muốn nhúc nhích, nhưng mà vẫn không thể không xuống giường mở cửa tiệm.
Sau khi mặc quần áo rửa mặt xong xuôi, Chúc Hạ Dương đi xuống lầu, lúc đang định vào bếp thì lại nghe được có người gõ cửa.
Cũng không hề cảm nhận được tà khí, hẳn là Hiểu Uyển đến sớm, cô bèn đi mở cửa xem thử. Ngoài cửa cũng không có ai, chỉ có một mùi thơm xông vào mũi.
Chúc Hạ Dương cảm giác đầu mình choáng váng, vừa mới di chuyển thì cả người đã mềm nhũn ngã xuống.
Một người đàn ông mặc đồ đen đứng ngoài đỡ lấy cô, sau đó vác lên vai đi vào trong xe chỗ ngã rẽ.
Hơn tám giờ sáng, Nhiếp Chi Dư nhìn Lan Khê Nguyệt bị trói trong lòng mình, vừa mở mắt ra có thể nhìn thấy người mình yêu như vậy đúng là một chuyện tốt đẹp.
Thấy cơ thể Lan Khê Nguyệt giật giật, Nhiếp Chi Dư vì muốn phòng ngừa lỡ như nên bèn rót thêm thuốc cho cô ta uống.
Nhìn dáng vẻ của cô ta, tối hôm qua cũng đã uống nhiều thuốc như vậy, nếu như khi mình không ở nhà mà cô ta tỉnh lại chạy mất thì mình sẽ mất nhiều hơn được, Nhưng nếu cứ uống nhiều thuốc như vậy, cô ta mãi mãi không dậy thì cũng thật đáng tiếc.
Vậy nên lần này Nhiếp Chi Dư bỏ ít thuốc lại, chờ đến lúc đó quay về xem cô ta là được.
Sau đó ông ta cầm hai chiếc túi màu đen xuống lầu, lái xe rời đi.
Trong cục cảnh sát, người phụ trách vụ án bỏ thuốc Lưu Nhất Thiên là một cảnh sát họ Ô, lúc này một cảnh sát cầm tài liệu đi đến trước mặt đội trưởng Ô.
“Đội trưởng Vu, đã xác định được kẻ tình nghi đã bỏ thuốc đội trưởng Lưu, là người tên Ma Tử này, lần cuối gã xuất hiện ở phía tây đường Vũ Lạc.”