Lúc Mạc Thần đến Tương Trấn từ xa đã thấy Chúc Hạ Dương và Dạ Minh.
Khi thấy Dạ Minh thì dù lòng anh ta có hơi chua xót, trong lòng thầm nghĩ nếu như mình và Tiểu Hạ Dương ở bên nhau, nắm tay cô cùng về nhà như vậy thì sẽ là hình ảnh thế nào.
Tuy là vậy nhưng mà thâm tâm Mạc Thần vẫn cảm thấy vui, cũng không quan tâm điều gì khác, nhìn thấy Chúc Hạ Dương là tâm nguyện lớn nhất của anh ta lúc này.
Anh ta bước nhanh đến, há miệng thở dốc, từng làn hơi trắng bay ra từ miệng anh.
Cảnh tượng này khiến Mạc Thần cảm thấy mình thực sự rất vô tích sự, một người đàn ông mà lúc này mắt đã ươn ướt.
Anh ta biết, Tiểu Hạ Dương của anh ta dù thế nào cũng không vứt bỏ mình.
Anh ta sợ, sợ Chúc Hạ Dương cứ như vậy mãi mãi rời xa anh ta, xa lánh anh ta.
Nếu là vậy, ngày hôm đó anh ta không nên nói ra những lời đó, để lộ tấm lòng của mình.
Mạc Thần cảm giác trên đời này đã không còn cần gì nữa, có thể buông tay tất cả mọi thứ, có thể hờ hững với tất cả, nhưng chỉ không thể rời xa Chúc Hạ Dương.
Chỉ không thể nào trở nên xa lạ với Chúc Hạ Dương, không thể nào buông bỏ cô.
Dù chỉ mãi mãi dùng thân phận một người bạn bình thường nhìn cô cũng đã đủ rồi.
Đã đủ mãn nguyện.
Bước chân của anh ta càng lúc càng nhanh, không thể nào ngừng lại, anh ta cũng không khống chế được cơ thể của mình, không khống chế được trái tim của mình.
Mạc Thần khóc như một đứa trẻ vậy, cũng không hề kiêng kỵ Dạ Minh, có Dạ Minh ở đây nhưng vẫn lao về phía Chúc Hạ Dương. Sức mạnh to lớn gỡ đôi tay đang nắm của Chúc Hạ Dương và Dạ Minh ra, khiến hai người trực tiếp cách xa nhau một mét, ôm chầm lấy cô.
Một người đàn ông lại ôm lấy một cô gái khóc như một đứa trẻ, nước mắt nước mũi tèm lem dụi vào người Chúc Hạ Dương.
Ánh đèn đường màu đỏ bao trùm lên họ, tuy mặt Dạ Minh đen lại nhưng mà cũng không ngăn cản mà chỉ đứng lẳng lặng ở bên cạnh nhìn.
Anh tin tưởng Chúc Hạ Dương, cũng tin Mạc Thần.
Nếu tình cảm Mạc Thần dành cho Chúc Hạ Dương là thật, thật lòng tốt với Chúc Hạ Dương, vậy thì anh ta nhất định cũng sẽ để ý đến cảm nhận của Chúc Hạ Dương, chỉ cần cô muốn, là lựa chọn của cô thì Mạc Thần nhất định sẽ không phá hoại, không gây chia rẽ.
Giống như mình ở vạn năm trước.
Vạn năm trước, tuy anh yêu A Cửu, yêu thắm thiết, nhưng khi thấy nàng bị giết hại lại không thể nhúng tay.
Anh chỉ có thể cố nén đau đớn trong lòng, nhìn cô gái mình yêu từ từ chết đi.
Số mệnh của nàng đã hết, cả đời này của nàng chỉ có thể như vậy.
Mà chuyện này có khi cũng không phải chuyện xấu, có khi lại là được giải thoát thì sao?
Đời này nàng đã phải chịu rất nhiều chuyện đau khổ, rất nhiều chuyện khắc nghiệt, sau khi giải thoát nói không chừng đời sau sẽ càng ung dung hơn.
Sau đó Dạ Minh thường xuyên nhớ đến A Cửu, thường xuyên tự trách sao mình lại khoanh tay đứng nhìn.
Nếu lúc đó mình dù làm trái thiên đạo cũng cứu nàng trở về, dù có làm trái luật lục giới cũng ngăn cản tất cả chông gai bên cạnh nàng, chúc phúc cho nàng và người đàn ông kia, chỉ cần nàng hạnh phúc, không màng gì cả.
Như vậy có phải là tốt hơn không, chỉ cần mình thi thoảng lại có thể liếc nhìn nàng, nhìn thấy nàng hạnh phúc là được rồi.
Nhưng mà A Cửu lựa chọn giết chết Linh Diễm, lựa chọn bản thân bị giết chết, mà nàng đã lựa chọn như vậy thì Dạ Minh cũng không thể lựa chọn.
Vậy đành cho nàng được như ý.
Bản thân chưa bao giờ đi vào thế giới của nàng, cũng không nên đến làm phiền.
Mạc Thần cũng như vậy, anh ta sẽ chúc phúc cho Chúc Hạ Dương.
Sự đau đớn trong lòng, nỗi lòng sụp đổ, cái ôm lần này chính là cái ôm cuối cùng, cũng là sự gửi gắm bất lực.
Khi mình không thể ở bên bảo vệ Chúc Hạ Dương, là Mạc Thần vẫn luôn không hề rời cô nửa bước. Vậy thì hiện giờ cũng đến lượt Mạc Thần cần được bầu bạn.
Dạ Minh biết tuy mà thích Chúc Hạ Dương nhưng mà tình cảm anh ta dành cho Chúc Hạ Dương đã không chỉ là thích nữa, có thể nói là yêu.
Khi một chàng trai đã yêu một cô gái thì sẽ yêu thương như một người thân không thể vứt bỏ được, có thể vì cô ấy mà từ bất chấp tất cả kể cả tính mạng.
Mà trong lòng Chúc Hạ Dương thì vị trí của Mạc Thần cũng không hề thua kém mình.
Hơn nữa Dạ Minh cảm thấy mình và Chúc Hạ Dương ở bên nhau, biết được Chúc Hạ Dương yêu mình là đủ rồi, dù Mạc Thần có thích thì cũng không thể cướp mất Chúc Hạ Dương của anh.
Chúc Hạ Dương bị Mạc Thần ôm vào lòng, cô đưa tay vỗ vỗ nhẹ lên Mạc Thần cao hơn mình một cái đầu.
"Có phải đã có chuyện gì không?"
Mạc Thần dựa đầu vào vai Chúc Hạ Dương, hai tay buông cô ra, buông thõng ở bên cạnh.
"Tiểu Hạ Dương, mình không có gì cả, mình đã mất hết cả thế giới rồi, cũng mất đi cậu. Xin lỗi, mình không nên xuất hiện ở đây, mình không có tư cách đến đây làm phiền."
"Không."
Chúc Hạ Dương kéo tay Mạc Thần, nghe được giọng nói của cô khiến Mạc Thần cảm thấy yên tâm.
"Mình sẽ không để cậu mất đi cả thế giới này, chúng ta vẫn có thể như trước đây, trong lòng mình cậu vẫn là cậu. Nếu như mình có thể kéo cậu từ địa ngục về thì cũng nhất định không cho phép cậu rời xa mình."
Nói xong Chúc Hạ Dương đưa tay đỡ đầu của Mạc Thần ra khỏi vai mình, để anh ta nhìn mình: "Cậu có thể tiếp tục ở bên cạnh mình, mình cũng không muốn mất đi cậu, vì bây giờ cậu là người thân duy nhất của mình."
Mạc Thần muốn nghiêng mặt sang chỗ khác, trước giờ mình chưa bao giờ khóc trước mặt Chúc Hạ Dương, nhưng mà đây đã là lần thứ hai khóc trước mặt cô rồi, thật mất mặt.
Anh ta không muốn đối diện với ánh mắt của Chúc Hạ Dương, không muốn bị cô nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình.
Tiểu Hạ Dương nói chúng ta có thể giống như trước đây, vậy nếu mình muốn ở lại trong thế giới của cô thì nhất định phải như trước kia, là một người như gió xuân có thể khiến cô cảm thấy ấm áp.
Dù cô không cần sự ấm áp của mình.
Dù cho... mình có rời khỏi thế giới của cô, quay lại cuộc sống một mình cũng phải để cho cô thấy vẻ mặt vui vẻ.
Vậy thì hẳn cô mới có thể yên tâm được.
"Mình không thể ở lại, thế giới của cậu đã không cần mình nữa, hẳn là mình nên đi, không quấy rầy cuộc sống của hai người." Mạc Thần cười khổ.
Chúc Hạ Dương đưa cho Mạc Thần một cái khăn tay, lau nước mắt trên mặt cho anh ta. Cô biết Mạc Thần lúc nào cũng có gương mặt vui vẻ trước mặt mình. Mình hiểu rõ cậu ấy, cậu ấy không thích tỏ ra yếu đuối trước mặt mình.
"Nếu như cậu quyết định đi, nếu như vậy cậu sẽ dễ chịu hơn, vậy mình sẽ để cậu đi, mình chỉ hy vọng cậu có thể sống tốt."
Chúc Hạ Dương nhìn Mạc Thần lại lấy lại vẻ đẹp trai, hai mắt lại đỏ như thỏ, khẽ cười.
Mặc dù mình ở bên người mà mình yêu, nhưng mà trong lòng mình Mạc Thần luôn có một ý nghĩa đặc biệt.
Không giống như Dạ Minh.
"Nhưng mà Mạc Thần, mình chỉ muốn cậu biết chính cậu đã giúp mình vượt qua khoảng thời gian đen tối kia, nên mình mong là lúc cậu khó chịu cần giúp đỡ có thể nghĩ đến mình, sẽ cần đến mình. Chỉ cần cậu cần mình thì mình nhất định sẽ ở bên cạnh cậu."
"Ừ, yên tâm đi, mình không sao."
Mạc Thần khẽ cười nhìn Chúc Hạ Dương.