Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương

Chương 446 - Chương 446: Tôi Sợ Ông Mất Mạng

Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương Chương 446: Tôi sợ ông mất mạng




Ở nhà ga, một dáng người đeo balo màu đen từ từ đi xa dưới ánh mặt trời, ánh mặt trời màu vàng nhạt chiếu lên người anh ta, tấm lưng kia tựa như có vẻ âu sầu.

Anh ta quay đầu lại nhìn một cái, sau đó xoay người lên xe.

Nơi này là nơi đã khiến anh ta tìm thấy sự vui vẻ và hạnh phúc, lần này đi cũng không biết đến bao giờ mới quay lại.

Anh ta muốn đóng băng sự tốt đẹp của trấn này lại.

Mà bên này, Chúc Hạ Dương và Dạ Minh theo Tương Vũ đến nhà cậu của cô ta.

Nhà cậu của Tương Vũ đang làm đám tang, trên linh đường đặt di ảnh của cậu cô ta, một pháp sư mặc đồ đạo sĩ màu vàng đang làm phép, trong tay pháp sư cầm một cây kiếm gỗ đào, miệng lẩm bẩm một chuỗi chú ngữ dài. Chỉ thấy ông ta nhẹ nhàng gõ kiếm xuống, những lá bùa trên bàn va vào nhau, dính vào trường kiếm.

Pháp sư nắm lấy trường kiếm vung tay lên, chỉ thấy những lá bùa bắt đầu bốc cháy.

Chúc Hạ Dương vừa nhìn đã biết người này không làm được chuyện gì, hơn nữa cách làm cũng có vẻ rất quen.

Ở Tương Trấn có không ít những thuật sĩ lợi hại, dù sao trấn này cũng nôi tiếng với ma quỷ, nhưng mà những thuật sĩ và pháp sư của Tương trấn không đủ sức để tiễn đưa người chết, chỉ có thể đuổi tà ma.

Có người nói quy định này đã được định ra từ mấy trăm năm trước.

Vậy nên hễ là Tương Trấn có người chết thì đều sẽ mời pháp sư bên ngoài đến cúng.

Pháp sư kia nhìn có vẻ rất chăm chú, vung kiếm trong tay lên, miệng không ngừng niệm chú, sau đó đi vòng vòng một chỗ.

Mà hki Chúc Hạ Dương nhìn thấy gương mặt của ông ta thì trợn mắt.

"Ôi trời, Trương Thiên Sư, đã lâu không gặp."

Chúc Hạ Dương hô lớn một tiếng khiến người nọ sợ giật mình, khi nhìn thấy là Chúc Hạ Dương thì vẻ mặt hiện lên sự e ngại và xấu hổ, sau đó liếc mắt thấy xung quanh có nhiều người như vậy thì vội vàng đức cao vọng trọng gật đầu một cái, tiếp tục giả vờ làm phép, di chuyển đến bên cạnh Chúc Hạ Dương.

"Tiên cô, cầu xin cô đừng vạch trần tôi."

Chúc Hạ Dương tỏ vẻ suy nghĩ khiến Trương Tiên Sư nóng lòng hoảng hốt: "Tôi cầu xin ngài, hứa là xong lần này sẽ không làm nữa, tôi chia cô nửa tiền."

...

"Tôi bốn cô sáu."

...

"Tôi ba cô bảy, không thể ít hơn nữa..."

Chúc Hạ Dương vẫn không trả lời ông ta, mà mọi người xung quanh lại nhìn thấy cảnh như thế này.

Thiên sư nãy giờ vẫn đang chăm chú cúng bái làm phép, sau khi cô gái này đến thì bèn nhảy nhót quay vòng vòng xung quanh người phụ nữ này, vẻ mặt còn có vẻ rất khổ sở.

"Ông cần tiền hay cần mạng?"

Nhìn thấy xung quanh quan tài bốc lên một luồng khói đen, vậy hẳn là người này không nhìn thấy.

Trương Thiên Sư cắn răng cười nói: "Tiền hay mạng đều cần."

"Lấy tiền này, tôi sợ ông sẽ mất mạng."

Chúc Hạ Dương nói xong bay lên trước tế đàn, đưa tay cầm chén gạo nếp ném về phía quan tài, gạo nếp nện trên quan tài rơi xuống đất, những luồng khói đen kia phát tán ra bốn phía.

"Lần nào cô cũng phá hư chuyện tốt của tôi."

Trương Thiên Sư thấy Chúc Hạ Dương không khách sáo như vậy, không phải là muốn đập chén cơm của mình sao?

Thấy vậy Trương Thiên Sư vội vàng chạy lên, giả vờ như đó là cách làm của mình, nhưng mà động tác lại khiến những người xung quanh cảm thấy khó hiểu. Ông ta vừa làm mấy động tác bên cạnh Chúc Hạ Dương, vừa nói nhỏ: "Bà cô à, cầu xin cô, chờ tôi làm xong đã được không?"

"Không được, còn quấy rầy tôi, tôi sẽ để ông làm thức ăn cho con quái vật này.

Trương Thiên Sư này chắc chắn là một thần giữ của.

Nhưng mà lúc này điều quan trọng nhất là phải giải quyết chuyện trước mắt.

Lúc vừa đi đến cửa nhà Tương Vũ, Dạ Minh đã nhận ra thứ bên trong, cũng đã nói với Chúc Hạ Dương bên trong có gì.

Cậu của Tương Vũ bị một quái vật gọi là Vực Thanh cắn, quái vật này chỉ tồn tại ở nơi âm u nhất âm giới, cũng chính là nơi mà lần trước Chúc Hạ Dương đã đến khi xuống âm giới.

Loại quái vật này cực kỳ tàn ác, hơn nữa quanh năm ở nơi có nhiều sát khí nhất nên hơi thở độc như là axit vậy, khiến con người vừa chạm vào sẽ chịu đau đớn, thậm chí là hòa tan cả người.

Mà lúc này điều Chúc Hạ Dương cần làm là nhanh chóng giải quyết tên này.

Thấy nắp quan tài giật giật, những người xung quanh hoảng sợ hét lên, vội vàng lùi về sau.

Chúc Hạ Dương nhìn thoáng qua, không có thời gian để ý đến Trương Thiên Sư, kiếm trảm ma đột nhiên xuất hiện trong tay, bay người lên trước nhưng lại bị Trương Thiên Sư kéo lại.

"Cô làm gì vậy, không thể đụng đến linh cữu người đã khuất."

Trương Thiên Sư trừng mắt nhìn Chúc Hạ Dương, lặng lẽ níu người lại, cắn răng nghiến lợi nhìn cô như muốn nói: "Phá hỏng chuyện tốt của tôi, đừng mơ chạy."

Mà Chúc Hạ Dương còn chưa ra tay đã thấy Dạ Minh bỗng xuất hiện trước mặt ông ta, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào dưới nách ông ta, Trương Thiên Sư bỗng hét thảm. Ông ta ôm lấy cánh tay mình kêu gào lùi về phía sau.

"Ôi..."

"Rầm."

Một tiếng động lớn bỗng vang lên, chỉ thấy nắp quan tài của cậu Tương Vũ bỗng nổ tung bay ra ngoài, quay tròn trên không trung vài vòng sau đó rơi mạnh xuống đất, khiến những người xung quanh hoảng sợ tránh né.

Thấy vậy Chúc Hạ Dương đang định tiến lên nhưng mà trong túi lại vang lên giọng nói của Vương Tự.

"Chị gái, ông Trương gọi đến."

Vừa nghe đến ông Trương thì Chúc Hạ Dương đã nghe điện thoại, video call với ông Trương.

Trên màn hình là gương mặt xấu xí của ông Trương, bởi vì mới nãy ông ta gần như sụp đổ.

Gần đây ông rất sầu não, trước giờ đời ông đã đưa ra rất nhiều quyết định, dù đúng hay sai thì trước giờ ông vẫn chưa bao giờ hối hận.

Nhưng mà bây giờ ông cảm giác như mình khó mà giữ được danh tiết tuổi già.

Vì ông nhận ra mình đã đưa ra quyết định sai lầm nhất cuộc đời.

Đó là suy nghĩ cho Chúc Hạ Dương và Dạ Minh mà giúp cô chăm con.

Nếu cũng giống đặt hàng trên mạng, có thể trả lại hàng trong vòng bảy ngày thì bây giờ ông Trương hận không thể chủ động chịu phí bưu điện, trả thằng nhóc lại cho Chúc Hạ Dương.

Nhưng mà chuyện này cũng không giống như là đặt hàng trên mạng, cũng không có cách nào trả lại hàng sau bảy ngày nếu không có lý do.

Vậy nên chuyện này trở nên phiền phức rồi.

"Ông, bao giờ thì mẹ quay về?"

Chuyện này, ông Trương nhìn thằng nhóc đang đi loanh quanh bên cạnh cái bình sứ Thanh Hoa Vạn lịch, tim gần như nhảy ra ngoài.

Ngay cả tóc cũng bạc đi, cả người và gân cốt đều như nhanh nhẹn hơn, đi hai ba bước về phía trước đỡ lấy bình gốm sứ Thanh Hoa Vạn Lịch đang bị thằng nhóc này nhìn chằm chằm, nói: "Sắp rồi, mẹ cháu rất nhanh sẽ quay về."

Ông Trương cẩn thận đặt đồ cổ sứ Thanh Hoa của mình xuống, liếc nhìn thằng nhóc kia: "Không phải trẻ con dễ dạy sao?"

"Không."

Thằng nhóc hết sức nghiêm túc nói: "Trước mặt cháu là một tên lừa đảo, chính là ông."

Dứt lời thằng nhóc kia nhảy lên một cái, giẫm lên một cái ghế không biết đã bao nhiêu tuổi, nói: "Giờ này ngày hôm qua cháu đã hỏi ông bao giờ mẹ cháu về, lúc đó ông nói rất nhanh sẽ về."

"Nhưng mà bây giờ thì sao?"

Thằng nhóc ngẩng đầu liếc mắt nhìn ông Trương, nhận ra ông hoàn toàn không thèm nhìn mình mà đang nhìn chằm chằm cái ghế dưới chân mình.

Bình Luận (0)
Comment