Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương

Chương 450 - Chương 450: Không Có Cha Mẹ

Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương Chương 450: Không có cha mẹ




Dạ Minh đưa tay ngăn cản sức mạnh đó nhưng lại không hề có tác dụng, luồng sức mạnh đó ngăn không cho anh đi về phía trước.

Sức mạnh này hẳn là sức mạnh tinh lọc trong cơ thể cô, mà Dạ Minh là quỷ vương của âm giới nên âm khí trên người rất nặng, nếu không phải bản thân có tu vi cao thì nói không chừng đã bị sức mạnh này làm cho biến mất.

"Hạ Dương."

Dạ Minh khó khăn đi từng bước một về phía trước, anh cuối cùng cũng đến được bên cạnh Chúc Hạ Dương, ôm cô vào lòng mình.

Xung quanh chỉ là một màu trắng xóa, có vẻ như thế giới chính là một tờ giấy trắng, sau đó chỉ thấy Dạ Minh ôm thật chặt Chúc Hạ Dương vào lòng.

Tà khí của Vực Thanh không hề dễ dàng tiêu tán như vậy, nhưng lúc này trên người Chúc Hạ Dương lại không hề có chút tà khí nào, tuy nhiên cô lại hết sức yếu ớt, một giấy sai, thân thể và cả sức mạnh kia đều cùng ngã vào lòng Dạ Minh.

Dạ Minh nhỏ máu của mình xuống vết thương của Chúc Hạ Dương, nhìn vết thương từ từ lành lại, anh cầm đồ vào tay sau đó bế Chúc Hạ Dương lên đi về nhà.

Chúc Hạ Dương nằm trong lòng Dạ Minh, hai mắt cô hơi mơ màng nhưng vẫn đưa tay níu lấy quần áo của Dạ Minh, nhìn gương mặt mờ ảo dưới ánh mặt trời chói chang cực mê hoặc lòng người.

Ban nãy lúc anh không nói tiếng nào đã biến mất lòng Chúc Hạ Dương cảm thấy mất mát. Cô không biết Dạ Minh đi đâu, cũng không biết tại sao anh lại đi. Nhưng mà lúc này thấy anh lo lắng cho mình như vậy, tất cả sự mất mát trong lòng đều bị xóa nhòa.

Bàn tay vô lực của cô cũng không đưa nổi lên ngực, chỉ cầm lấy áo anh. Quần áo của Chúc Hạ Dương đã bị rách, cả người đầy máu, cánh tay trắng nõn cũng nhuộm đỏ.

"Dạ..."

"Đừng nói gì, nghỉ ngơi cho tốt, anh đưa em về."

Chúc Hạ Dương nở nụ cười gật đầu, nhắm hai mắt lại lẳng lặng hưởng thụ cảm giác nằm trong lòng anh.

Tuy là vết thương trên cơ thể đã lành nhưng mà vẫn truyền đến cảm giác đau như bị xé rách khiến cô rất khó chịu. Hơn nữa sức mạnh kia bỗng nhiên bộc phát mạnh mẽ như vậy khiến cơ thể cô gần như không chịu nổi.

Vừa đi đến đầu hẻm vào nhà đã gặp ba người đi ra, một người trong đó được một người phụ nữ dìu.

Chính là ba người nhà Chúc Minh Hưởng.

Chúc Hạ Dương thấy Dạ Minh dừng bước thì hé mắt nhìn Dạ Minh, thấy ánh mắt phức tạp nhìn về phía trước của anh cũng quay đầu nhìn sang.

"Chị, sao chị lại ở đây?" Chúc Đạt Sướng vui vẻ tránh khỏi tay mẹ, sau đó vịn tường đi về phía Chúc Hạ Dương.

Nhìn thấy trên người Chúc Hạ Dương đầy máu, Chúc Đạt Sướng rất lo lắng hỏi: "Sao trên người chị toàn là máu vậy?"

Chúc Hạ Dương cũng không trả lời, mà Chúc Minh Hưởng và vợ có vẻ như nghĩ đến điều gì đó, hai người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt trà ngập vẻ kinh ngạc và khó hiểu.

"Chuyện này không thể nào..." Chúc Minh Hưởng liên tục lắc đầu.

Chúc Hạ Dương không biết tại sao lại bắt gặp một nhà ba người họ ở đây, hơn nữa cô cũng không còn sức nói chuyện.

Mà Chúc Đạt Sướng có vẻ nhìn thấu thắc mắc của Chúc Hạ Dương, bèn vội nói: "Sao chị cũng ở đây, thật là trùng hợp..."

Bỗng nhiên cậu ta có vẻ nghĩ đến điều gì đó, vội vàng quay đầu nhìn cha mẹ mình.

Lúc này thím Minh cũng đúng lúc đi ra, bước tới phía trước.

"Ôi, Tiểu Dương cháu làm sao vậy, sao người toàn là máu thế?"

Sau đó nhìn ba người nhà họ Chúc: "Là ba người này tìm cháu, đã đến nhiều lần, xem thử có biết ai không?"

Chúc Hạ Dương không phản ứng kịp nhưng mà trong lòng có dự cảm xấu.

Trước đó Chúc Đạt Sướng nói là về quê, vậy thì đây là quê cũ của họ sao?

Hơn nữa còn luôn đến tìm mình và bà nội, lẽ nào...

Không thể nào!

Tuy đều cùng họ Chúc nhưng mà họ không thể nào là người nhà của mình.

Dù thế nào Chúc Hạ Dương cũng không muốn tin, đầu cô cảm thấy ong ong.

Cô biết Chúc Minh Hưởng ghét mình đến mức nào, sao họ có thể là người thân mà hai mươi năm nay mình chưa từng gặp mặt lần nào chứ?

Hơn nữa mình luôn nghĩ rằng mình do bà nội nhặt về, làm gì có cha mẹ.

Mà Chúc Minh Hưởng cũng có vẻ không muốn tin, tiến lên kéo Chúc Đạt Sướng muốn đi, mà Chúc Đạt Sướng lại cố chấp đứng yên tại chỗ không muốn đi,

"Chị, lẽ nào chị chính là..."

Chúc Đạt Sướng biết lần này cha mẹ mình đến đây để làm gì, họ nói rằng mình còn có một chị gái, tuy rằng cậu ta không biết chuyện trước đây nhưng mà vẫn biết những chuyện gần đây.

Mình và Chúc Hạ Dương đều họ Chúc, hơn nữa đều ở Đảo Thành, mà bây giờ Chúc Hạ Dương cũng ở căn nhà nhỏ kia như chị mình, mấy chuyện này mà nói là trùng hợp thì không ai tin.

"Dạ Minh..."

Chúc Hạ Dương yếu ớt gọi, Dạ Minh hiểu ý của Chúc Hạ Dương, ôm cô đi lướt qua ba người họ vào nhà.

"Hạ Dương..." Vợ của Chúc Minh Hưởng nhìn bóng lưng rời đi của Chúc Hạ Dương và Dạ Minh, che miệng khóc thút thít.

Bà ta biết chắc chắn Chúc Hạ Dương là con của mình, qua nhiều năm như vậy không ngờ là con bé vốn ở bên cạnh mình.

"Hạ Dương, xin lỗi, đều là lỗi của cha mẹ, con tha thứ cho cha mẹ được không?"

Nghe giọng của người phụ nữ, Chúc Hạ Dương không hề cảm thấy động lòng. Cô tự nói với mình bản thân vốn không có cha mẹ, trên đời này cô chỉ có một mình bà nội là người thân.

"Mẹ, chị Hạ Dương thật sự là chị ruột của con sao?"

Chúc Đạt Sướng đi đến bên cạnh mẹ mình hỏi, hai mẹ con có vẻ cùng một suy nghĩ.

Mà Chúc Minh Hưởng vẫn có vẻ không muốn tin như trước.

Lần này ông ta vốn không hề muốn về tìm con, hơn nữa lúc này nhận ra Chúc Hạ Dương có thể là con của mình, trong lòng ông ta càng rối hơn.

Mìn ghét Chúc Hạ Dương như vậy, sao có thể ngờ cô lại là con của mình.

"Sao lại vậy..."

"Ông vẫn còn chưa hiểu sao, con bé chính là con của chúng ta."

"Không, không. Chuyện này nhất định có chỗ nào đó sai rồi."

Chúc Minh Hưởng hoảng sợ quay đầu nhìn thoáng qua hai người đi thẳng vào nhà không hề quay đầu lại, ông ta đi đến bên cạnh vợ mình, kéo tay vợ con mình đi về.

Trong khách sạn, Chúc Minh Hưởng mất hồn ngồi trên ghế, ông ta không ngờ rằng đời lại hình tròn như vậy, người mà mình ghét nhất vậy mà lại là đứa con mà mình đã vứt bỏ hai mươi năm.

Chúc Minh Hưởng biết trước giờ mình đều là một người lòng dạ sắt đá, từ trước đến nay chỉ có con trai và vợ mới là người mà mình thương nhất, những người khác sớm đã bị gạt ra ngoài.

Dù Chúc Hạ Dương là con gái ruột của mình thì ông ta cũng không thể nào chấp nhận cô.

Đôi mắt màu trắng đó khiến ông ta vừa nhìn đã thấy e ngại.

Trên đời này ông ta ghét nhất là những chuyện ma quỷ này, những thứ đó đều lừa người, đều là sự bất hạnh, sẽ khiến sự xui xẻo xảy ra với mình.

Khiến ông ta cảm thấy tất cả những chuyện này đều là báo ứng.

Bình Luận (0)
Comment