Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương

Chương 461 - Chương 461: Giải Quyết Xong Tiếc Nuối

Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương Chương 461: Giải quyết xong tiếc nuối




"Đàn ông không một ai tốt, tuy cô là người duy nhất có sức mạnh có thể tiêu diệt tất cả âm tà, nhưng Yêu Ma không dễ đối phó như vậy, cô cam tâm tình nguyện vì một người đàn ông mà khiến mình phải chết sao?"

"Là tự tôi đến đây, đây là số mệnh của tôi." Chúc Hạ Dương từ tốn nói, nhưng mà vẻ cô đơn ngập tràn vẫn không giấu được Vân Xử.

Ả cười lạnh một tiếng, dáng người tuyệt diệu đong đưa trước mặt Chúc Hạ Dương, sau đó bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt vô cùng hung ác độc địa. Da mặt ả nhăn lại, gân xanh nổi lên như muốn nứt vỡ vậy.

"Nếu như trên đời này không có đàn ông, tôi và cô ấy sẽ không bị chia rẽ, cô ấy sẽ không bị gả cho một người đàn ông mình không yêu. Tuy tôi chết rất thảm nhưng mà đều không là gì, tôi chỉ nghĩ đến việc cô ấy bị ép làm chuyện vợ chồng với người mình không yêu thì lòng đã đau đến mức không chịu nổi. Nhất định cô ấy cảm thấy rất kinh tởm, nhất định còn đau khổ hơn tôi..."

Thấy khóe mắt Vân Xử chảy huyết lệ, trên người ả đều là những vết thương do dao cắt, thậm chí bụng còn bị mổ sống.

"Đây là dáng vẻ của cô khi chết sao?" Chúc Hạ Dương hỏi.

"Tôi biết cô ấy vì tôi nên mới thỏa hiệp, vì tôi nên mới đồng ý xuất giá. Nhưng mà ngày cô ấy xuất giá tôi bèn bị đưa đi, bị giam vào một căn phòng rất tối, không nhìn thấy ánh mặt trời. Tay và chân đều bị còng lại, những binh lính đó hết người này đến người khác làm chuyện buồn nôn với tôi, hơn nữa còn rạch từng nhát dao một lên người tôi. Sau đó tôi vậy mà lại còn mang thai, thứ bẩn thỉu như vậy."

Vân Xử vừa nói vừa cười ha hả, nhưng mà tiếng cười lại rất thê thảm.

"May là bọn họ rạch bụng của tôi ra, lôi thứ đồ bẩn thỉu đó ra, nếu không... sau khi tôi chết thứ bẩn thỉu đó vẫn đi theo tôi, cô nói xem tôi sẽ ghê tởm đến mức nào chứ?"

Nhìn dáng vẻ của Vân Xử, nhớ lại những lời mà ả nói, Chúc Hạ Dương đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Cô đưa tay ra, bàn tay lập tức xuất hiện một chiếc trâm gỗ.

Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc trâm gỗ kia, Vân Xử hốt hoảng vội vàng nhào đến cướp lấy cây trâm, nắm trong lòng bàn tay như một bảo vật, quỳ xuống khóc lớn.

Người phụ nữ này dù trước đó đã từng là lệ quỷ chạy thoát khỏi bàn tay mình, làm nhiều việc ác, nhưng mà lúc này ả chỉ là hiện thân của một phụ nữ bình thường trong tình yêu.

"Cô ấy giao cho tôi, cô ấy cũng đang chờ cô, vẫn luôn chờ cô."

Nghe chuyện cũ của Vân Xử, tính toán thời gian một chút, cô cảm giác Vân Xử này chính là người mà Minh Đại đang tìm, đúng thật là vậy.

"Thật sao? Cô ấy ở đâu, cầu xin cô nói cho tôi biết cô ấy ở đâu?" Vân Xử quỳ trên mặt đất lết đến trước mắt Chúc Hạ Dương, kéo áo cô cầu xin.

"Cô ấy ở âm giới, vì Yêu Ma gây chuyện nên hiện giờ lục giới hỗn loạn, cô có thể nhân cơ hội này đến âm giới tìm cô ấy." Chúc Hạ Dương không đợi Vân Xử đáp lại, còn nói thêm: "Theo lý thì hẳn là tôi nên thu phục cô để trả thù cho những sinh mệnh đã chết trong tay cô, nhưng dù tội của cô không thể tha, tôi vẫn muốn để cô giải quyết xong tiếc nuối của mình."

Chúc Hạ Dương chụp lấy đầu Vân Xử, một vầng sáng màu vàng bao phủ lấy ả.

"Trâm gỗ này sẽ chỉ đường cho cô đi tìm Minh Đại, sau khi tìm thấy Minh Đại, cô và ánh sáng này cũng sẽ mãi mãi biến mất."

"Cảm ơn cô."

Vân Xử đứng dậy nói với Chúc Hạ Dương sau đó bay đi.

Nhìn Vân Xử bay đi, Chúc Hạ Dương thở phào nhẹ nhõm, xem như mình cũng đã giải quyết xong một món nợ. Cô không biết hôm nay mình có thể sống sót ra khỏi đây không, nên nếu như hôm nay không thể giúp Minh Đại tìm được chủ nhân của trâm gỗ thì sẽ không còn cơ hội nữa.

Đúng lúc chuyện này đã được giải quyết rồi, vậy thì mình cũng yên tâm đấu một trận sống chết với Yêu Ma.

Một con gió lạnh thổi qua, trên bầu trời âm u mờ tối có một bóng người màu đỏ bay ra, bên cạnh còn có Vân Bà và Trình Thư Dịch.

Lan Khê Nguyệt bỗng thoáng hiện đến trước mặt Chúc Hạ Dương, đưa tay cầm lấy mặt cô.

"Cô cảm thấy hôm nay cô có thể giết tôi như ý sao?"

"Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô còn sống tiếp tục làm hại lục giới."

Màu đen trong mắt Lan Khê Nguyệt biến mất, ánh mắt kia rõ ràng đã biến thành một người khác: "Chúc Hạ Dương, cô cướp hết tất cả mọi thứ thuộc về tôi, còn lại tôi bị tên cặn bã như vậy hủy đi sự trong sạch, tôi muốn chém cô thành ngàn mảnh."

Vừa dứt lời chỉ thấy hai mắt Lan Khê Nguyệt biến thành màu đen, móng vuốt sắc nhọn đâm về phía Chúc Hạ Dương. Chúc Hạ Dương vội vàng phi người tránh né, nơi đứng ban nãy biến thành một hố sâu.

"Thân thể chứa oán khí này đúng là không cần quá tốt, dù không có được thân thể và linh hồn cô, nhưng mà thứ này cũng chính là một lựa chọn tốt đó."

Khí tức của tà ma phát tán ra xung quanh, Chúc Hạ Dương cũng có thể nhận ta y ngày càng mạnh hơn trước kia. Y vẫn đang không ngừng tu luyện hấp thụ âm khí, hơn nữa oán khí mạnh mẽ của một trừ tà sư như Lan Khê Nguyệt khiến Chúc Hạ Dương rất đau đầu.

Dù có đồng quy vu tận thì hôm nay nhất định của phải xử lý y.

Chúc Hạ Dương lấy kiếm Trảm Ma ra lao về phía Yêu Ma, mà Lan Khê Nguyệt ở trên đài thấy vậy thì nhẹ nhàng như lông vũ nhảy đến sau lưng Chúc Hạ Dương. Khí đen trong tay cô ta tràn ra như một vòng xoáy, có vẻ như muốn nuốt Chúc Hạ Dương vào.

Chúc Hạ Dương vung kiếm trảm ma trong tay lên, luồng khí xoáy bỗng biến mất, Chúc Hạ Dương lập tức bay lên, mà trong lúc kiếm trảm ma sắp đâm tới thì Yêu Ma bỗng biến mất không thấy đâu.

Hiện giờ khắp nơi đều là tà vật, ở đây càng có nhiều hơn, tà khí xung quanh trộn lẫn với hơi thở của Yêu Ma khiến Chúc Hạ Dương không thể phân biệt được vị trí của Yêu Ma.

Trong lục giới chỉ có người bình thường của nhân giới là không có sức mạnh phản kháng lại kiếp nạn này, may mắn có các thuật sĩ bà linh thi triển thuật pháp. Nhưng mà họ không thể nào bảo vệ được tất cả người trên thế giới, chỉ có tiêu diệt được Yêu Ma thì mới giải quyết được nguy cơ lần này.

Chúc Hạ Dương nhắm hai mắt lại, bốn phía đều yên lặng, chỉ có tiếng gió lạnh hiu hiu thổi. Cô nhíu mày, sau đó vung tay ngọc, chỉ thấy một cây đinh Phệ Hồn thẳng tắp bay ra, sau đó chỉ nghe một tiếng vang.

"Xem ra cô thật sự có tài, tiếp đó ta cũng đã nóng người, nên cô phải chơi với tôi rồi."

Dứt lời hai tay Yêu Ma vung lên giữa không trung, những ác quỷ đang lơ lửng lao về phía y, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, sau đó biến thành từng dây khói đen trói chặt cơ thể của Chúc Hạ Dương lại, kiếm Trảm Ma bay vào tay Yêu Ma.

Dây ngày càng siết chặt thì Chúc Hạ Dương cảm giác như cơ thể của cô cũng sắp bị cắt đứt vậy.

Dường như cô có vẻ đau đến mức nghe được tiếng vang giữa những khớp xương của mình, dường như có vô số ác quỷ bò từ trong dây ra, chui vào trong máu thịt của cô.

Dù mình có tâm hồn thuần khiết nhưng đó là linh hồn của Hoang, cũng không phải là của thân thể Chúc Hạ Dương này, nên chỉ cần mình chưa phóng xuất ra năng lực của tâm hồn thuần khiết màu trắng thì sẽ không thể nào ngăn cản được ác quỷ ăn mòn cơ thể này.

Nhưng mà chuyện đau đầu nhất lúc này là dù mình có dùng hết sức cũng không thể phát ra sức mạnh đó.

Cứ như là sức mạnh của cơ thể này trước đó chỉ là sự trùng hợp.

Lúc Nhược Tương Ly đến nhà của Chúc Hạ Dương thì đúng lúc nhìn thấy Bảo Bảo đang nằm lăn lộn trên đất, nhìn có vẻ rất khó chịu, ôm lấy ngực mình rên rỉ.

Bình Luận (0)
Comment