Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương

Chương 74 - Chương 73: Bà Nội Nấu Cháo

Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương Chương 73: Bà nội nấu cháo




Nhìn động tác buồn cười của Lưu Nhất Thiên, lại nghĩ đến cảnh một đại đội trưởng cục cảnh sát bị vợ nhéo tai, Chúc Hạ Dương không khỏi bật cười.

“Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi.”

Nói xong, Lưu Nhất Thiên rời khỏi cửa tiệm số 47.

Trở lại đồn cảnh sát, Lưu Nhất Thiên lập tức cho người đi điều tra người phát tán video đó, sau đó mời gã đến uống trà.

Người nọ là một thanh niên thích chơi bời lêu lỏng, luôn trầm mê game online, không đi học cũng không làm việc.

Gần đây anh ta mê một phần mềm video có tên Video ngắn rùng rợn, trên đó có rất nhiều video do cư dân mạng đăng lên.

Mỗi ngày nam thanh niên đều điên cuồng xem video, ban đêm đói bụng mới ra ngoài, đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ gần đó mua thức ăn nhanh.

Mà cửa hàng tiện lợi đó kia lại cùng hướng với cục cảnh sát.

Cậu ta đúng lúc nhìn thấy cảnh Chúc Hạ Dương bắt ma bèn bật điện thoại lên quay lại rồi đăng lên Video ngắn rùng rợn.

Lúc anh ta đang ở nhà vui vẻ nhìn số lượng người hâm mộ của mình đang tăng dần lên, Trương Trực Nam dẫn theo mấy người, lấy tội danh tiết lộ cơ mật của cảnh sát mời anh ta đi.

Nhìn thấy tên làm ra chuyện xấu này, Lưu Nhất Thiên thật sự muốn đánh anh ta một trận.

Mà Chúc Hạ Dương bên kia nhìn thấy tiền công mà Lưu Nhất Thiên đưa tới, hai mắt trợn tròn.

Năm mươi ngàn!

Tận năm chục ngàn đó!

Dù thế nào thì đây cũng là chuyện ngoài dự định của cô.

Dù sao tiền cũng đưa đến cửa rồi, nếu như không nhận, sau này muốn kiếm số tiền này nữa cũng không có cơ hội.

Ngày hôm sau Chúc Hạ Dương đưa số tiền này đến ngân hàng gửi.

Sau khi từ cục cảnh sát về, cô vẫn chưa gặp lại Dạ Minh, cũng không biết bây giờ anh đang ở đâu.

Tuy rằng mình hơi ghét anh ta, nhưng sau việc xảy ra vào ngày hôm qua, mình vẫn muốn anh ta xuất hiện.

Cho dù giả vờ an ủi cũng được!

Nhưng mà anh cứ như là đã bốc hơi khỏi thế giới vậy.

Nếu đã như vậy, tốt nhất sau này đừng xuất hiện nữa, như vậy sẽ tốt hơn!

Chúc Hạ Dương lập tức phản ứng lại, không dám suy nghĩ cẩn thận vì sao Dạ Minh không xuất hiện thì mình lại tức giận.

Vào chiều thứ bảy, Mạc Thần nhắn tin nói rằng anh ta đã trở lại trường học, khi nào rảnh sẽ đến tìm Chúc Hạ Dương.

Lúc Mạc Thần học năm nhất, mỗi ngày đều đến cửa tiệm một lần, lên năm hai bắt đầu bận hơn, bây giờ đã đến năm ba.

Chúc Hạ Dương thật sự cảm thấy may mắn khi mình có một người bạn tốt như vậy, từ trước đến giờ mình vẫn luôn được cậu ta giúp.

Anh ta nói: “Chờ đến khi tốt nghiệp tôi sẽ đến cửa tiệm làm nhân viên, cậu nhất định phải nhận tôi đấy! Sau đó chúng ta phát triển cửa tiệm này lớn hơn nữa, biến nó thành một chuỗi cửa tiệm có quy mô cả nước!”

Anh ta còn nói: “Thật muốn có người thu nhận tôi làm đồ đệ, yêu ma quỷ quái cô hồn dã quỷ gì đó cũng đừng mong đến gần được Tiểu Hạ Dương, để cho bổn đại gia đây tiễn chúng đi gặp Diêm Vương!”

Tuy rằng những lời này đã nói từ rất nhiều năm về trước, nhưng đến giờ nghĩ lại Chúc Hạ Dương vẫn cảm thấy ấm áp.

Theo Chúc Hạ Dương thấy, Mạc Thần giống như gió trong rừng cá dưới nước, tự do tự tại.

Cũng rất vui vẻ nữa.

Có khi còn có vẻ đáng yêu và ngây thơ.

Hơn mười giờ tối, Chúc Hạ Dương tan ca lên lại gác, bà nội vẫn chưa ngủ mà đang ngồi bên bàn.

Thấy Chúc Hạ Dương đi vào, bà chậm rãi đi vào phòng bếp bưng một chén cháo rau củ ra đặt lên bàn.

“Dương Dương, lại đây.”

Chúc Hạ Dương đi đến, mùi thơm của rau xanh bay vào trong mũi, đã lâu không ngửi thấy hương vị này rồi

Lại gợi lại những kỷ niệm ngày xưa.

Trước đây bà nội thường xuyên nấu cháo rau củ cho cô.

Còn nhớ lúc ấy, món cô ghiền nhất chính là nó.

“Bà nội, bà muốn ăn thì nói cho cháu biết, cháu nấu cho bà là được rồi.”

Lâm Tam Cô lắc đầu, mỉm cười đẩy chén cháo đến trước mặt Chúc Hạ Dương, nói: “Bà nội đã ăn rồi, bà muốn nhìn Dương Dương ăn, bà nội muốn nhìn dáng vẻ ăn cháo của Dương Dương.”

Chúc Hạ Dương cười cười, ngồi xuống.

Múc một thìa cháo đưa vào miệng, viền mắt của Chúc Hạ Dương đã ươn ướt rồi.

Dường như những ký ức năm đó lại ùa về, đánh vào chỗ yếu nhất của cô.

Bình Luận (0)
Comment