Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương

Chương 92 - Chương 92: Chỉ Cần Em Chịu Nổi

Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương Chương 92: Chỉ cần em chịu nổi




"Mắt của tôi không chọc mù được."

"Chọc không mù tôi cũng phải chọc."

Một tay Chúc Hạ Dương đỡ một bên đầu của Dạ Minh, tay kia vươn ra hai ngón đâm vào mắt anh, tư thế nữ trên nam dưới nhìn rất xấu hổ.

Mặc dù mình rất tức giận nhưng mà Chúc Hạ Dương cũng không dám thật sự đâm mù hai mắt của anh đâu, nhưng mà người đàn ông này không hề phản kháng chút nào, điều này khiến mình sao mà diễn được?

Nên tay của cô giơ lên cao vẫn mãi chưa hạ xuống.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, vẫn duy trì tư thế đó, Chúc Hạ Dương ngây ngẩn cả người.

Mà ánh mắt Dạ Minh từ đầu đến cuối vẫn ẩn chứa thâm tình chân thành, mà Chúc Hạ Dương lại thấy đó là một sự khiêu khích.

Gò má của cô bỗng ửng đỏ, thậm chí có thể cảm nhận được lỗ tai của mình như là đang bị thiêu cháy.

"Anh đứng lên cho tôi."

Bỗng nhiên Chúc Hạ Dương lấy lại tinh thần ngồi phắt dậy, túm lấy ngực áo của Dạ Minh, dùng sức xé ra, chỉ nghe thấy một tiếng "xẹt", bầu không khí lại trở nên xấu hổ.

Chúc Hạ Dương cứng đờ ngồi trên người Dạ Minh, trên tay vẫn còn đang cầm một miếng vải rách từ quần áo của Dạ Minh, mảnh vải bỗng hóa thành tàn tro biến mất khỏi ngón tay cô.

Mà chỗ lồng ngực bị xé rách áo của Dạ Minh để lộ ra lồng ngực rắn chắc hấp dẫn.

Chúc Hạ Dương nhìn da thịt tinh tế xinh đẹp trước mắt, nuốt một ngụm nước miếng, mũi bỗng có cảm giác ấm lên.

Chúc Hạ Dương cô sống đàng hoàng hơn 20 năm chưa bao giờ xui xẻo như vậy.

Hơn nữa một người không hề hứng thú với sắc đẹp như mình sao lại bị cảnh sắc trước mặt này làm rung động chứ!

Chúc Hạ Dương luôn thanh cao, sao lại ngồi tư thế như thế trên người một người đàn ông chứ.

Má ơi, muốn chết muốn chết!

Chúc Hạ Dương cười xấu hổ, vội vàng lau mũi chuẩn bị đứng dậy, lại bị Dạ Minh xoay người đè xuống dưới.

"Tôi... chúng ta nói chuyện cho rõ đi, nói rõ ràng!"

"Tôi muốn dùng cách của tôi để nói cho em biết."

Dạ Minh áp sát khuôn mặt lại gần Chúc Hạ Dương, nói nhỏ bên tai cô.

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ vô ý thôi, ai biết được quần áo của anh lại mong manh như giấy vậy chứ?"

Cô cũng rất khó nói mà.

"Đồ ngốc, đồ người chết mặc tất nhiên là giấy, em xé quần áo của tôi thì em phải đền cho tôi!"

"Được được được, tôi đền cho anh, anh để tôi đứng lên đi, tôi lập tức đi mua cho anh, mua cả tiệm luôn cũng được."

Dạ Minh cười khẽ, một bàn tay bắt đầu không yên phận: "Là em tự nói sẽ đền cho tôi."

Thấy vậy Chúc Hạ Dương mới phản ứng lại mình bị thừa cơ lợi dụng.

"Anh dừng lại, mau dừng lại, tôi... tôi sẽ tức giận đấy."

Chúc Hạ Dương hổn hển, hai mắt ầng ậng nước.

Mà ai đó nhìn dáng vẻ đáng yêu của người dưới thân, cũng không hề có vẻ tiếc thương, ngược lại còn áp sát mặt vào Chúc Hạ Dương.

Thấy môi hai người sắp chạm nhau, Chúc Hạ Dương sợ đến nỗi trừng lớn hai mắt như người mất hồn, lúc này Dạ Minh mới bỗng dừng lại.

"Trên người có mùi thối, không thể ăn."

Nói xong Dạ Minh xoay người thay xong một bộ quần áo khác, đứng trên ghế sofa nhìn Chúc Hạ Dương chăm chú.

Mà Chúc Hạ Dương không thể hiểu nổi cấu tạo não của người đàn ông này.

Chúc Hạ Dương ngửi ngửi cơ thể mình, rõ ràng không hề có mùi thối.

"Còn nhìn nữa chọc mù hai mắt anh!"

"Chọc như ban nãy?" Ánh mắt Dạ Minh đều là sự đùa bỡn: "Chỉ cần em chịu được, tôi không sao cả."

...

Chúc Hạ Dương nghĩ đến ban nãy suýt chút nữa đã rước họa vào thân thì cả người bỗng đổ đầy mồ hôi lạnh.

Cô mới không ngốc như vậy.

"Được rồi, hôm qua lúc anh cứu tôi, còn cô bé kia thì sao, sao rồi?"

Thanh Lăng không biết thế nào rồi, bà nội của cô ấy có nguy hiểm không, âm khí trên người bà ấy đã xua tan hết chưa?

Bình Luận (0)
Comment