Nhìn Vân Bà đang từng bước lại gần, Chúc Hạ Dương cảm thấy như có vẻ mình đã rơi vào một cái bẫy lớn.
Có lẽ là cuối cùng bà ta sẽ nói với mình vốn không có tinh châu. Hơn nữa đầu tháng ba là đại điển phong tế, vậy thì mình còn phải đợi thêm một tuần nữa? Chúc Hạ Dương cảm thấy suy sụp, cô ôm roi Trấn Tà quay về phòng của mình.
Theo lý mà nói thì đây là thứ mà Trình Thư Dịch mua tặng cho mình, vậy đã là của Chúc Hạ Dương cô rồi, Vân Bà còn làm như là gia tộc Bắc Minh bố thí cho cô vậy.
Chúc Hạ Dương gục xuống bàn đờ ra, lúc nghĩ đến Dạ Minh, khóe miệng không khỏi cong lên nụ cười ngọt ngào.
Trong phòng của Vân Bà, Bắc Minh Nguyệt làm ầm ĩ một trận, nổi giận đùng đùng đập cửa ra ngoài.
Lúc Diên Hi đến, Vân Bà đang ngồi trên ghế xoa xoa trán.
"Vân Bà, bên phía Nguyệt Nhi người tính thế nào?"
Vân Bà lắc đầu, vẻ mặt sầu não.
"Nguyệt Nhi đứa nhỏ này vốn đã cố chấp, lại bị ta chiều hư rồi, mọi thứ đều chiều theo con bé, nhưng mà lần này không được. Chỉ có Hạ Dương mới có thể giúp gia tộc Bắc Minh một lần nữa có lại huy hoàng, ta muốn gia tộc Bắc Minh lớn mạnh chứ không phải là vừa chạm vào đã tan vỡ.
"Nguyệt Nhi sẽ không chấp nhận."
"Vậy nên ta chuẩn bị để con bé đến nơi mà nó nên đến."
Vân Bà nói xong thì nhắm hai mắt lại không nói nữa.
...
Cửa tiệm số 47, đã một ngày rồi Hiểu Uyển không thấy Chúc Hạ Dương đâu, cô ấy hơi lo lắng, đêm khuya rồi vẫn mở cửa tiệm trông chừng chưa đóng cửa.
Dạ Minh khom người đi xuống cầu thang, nhìn Hiểu Uyển ngủ gà ngủ gật trước quầy hàng, đi đến gõ bàn một cái.
Hiểu Uyển tưởng Chúc Hạ Dương về, bỗng ngẩng đầu, lúc nhìn thẳng vào ánh mắt của Dạ Minh thì vội vàng cúi đầu.
Quỷ gì vậy chứ? Sao bạn trai của chị Hạ lại đáng sợ như vậy chứ? Lúc trước hình như có thế đâu? Hiểu Uyển quyết định liếc mắt nhìn, nhưng vừa ngẩng đầu thì đã lập tức rũ mắt.
Mặt người trước mặt âm u, đôi mắt màu xanh lam bắn ra tia lạnh khiến người ta rợn tóc gáy.
Anh nhúc nhích chân, tiếng bước chân dọa Hiểu Uyển sợ giật mình.
"Cô rất sợ tôi?" Giọng nói trầm thấp lại có vẻ gợi cảm vang lên, lạnh lẽo nhưng cũng rất uy nghiêm.
"Tôi, tôi..."
"Sao cô lại phải sợ tôi?"
"Tôi... Tôi..."
Xem ra cô gái này đúng là rất sợ mình.
Dạ Minh hơi nhíu mày, nhìn thân thể mình một chút.
Tuy Chúc Hạ Dương giống với người bình thường, có khi nào cô ấy cũng sợ mình không?
Nghĩ vậy Dạ Minh khéo léo ngồi xuống đối diện quầy bánh, hai tay đặt lên đầu gối, nhìn Hiểu Uyển:
"Cô ấy cũng sợ tôi sao?"
Nhìn Hiểu Uyển lắc đầu, Dạ Minh mừng thầm trong lòng, nhưng mà không ngờ lại giẫm phải thuốc nổ.
"Không biết, nhưng tôi cảm thấy chắc chắn là sẽ sợ."
Cả người Hiểu Uyển lùi về sau, cố gắng cách xa Dạ Minh, anh nghĩ nếu Chúc Hạ Dương cũng sợ mình giống cô gái này... Không được không được.
"Vậy cô cảm thấy cô ấy sẽ thích kiểu đàn ông như thế nào?"
Hiểu Uyển cảm thấy hơi kỳ lạ, người này và chị Hạ đã là người yêu của nhau rồi, không phải thích kiểu người như anh sao?
"Chuyện này... Chị Hạ đã một ngày rồi chưa về..."
Hiểu Uyển vừa nói xong thì đã không thấy bóng dáng Dạ Minh đâu.
Hiểu Uyển cuối cùng ngủ luôn ở trong cửa hàng.
Không gọi được cho chị Hạ, nếu chị ấy quay về thì mình có thể biết đầu tiên. Vừa tắt đèn nằm xuống, Hiểu Uyển cảm giác trong nhà bỗng trở nên lạnh lẽo, như là ở trong một hầm băng vậy.
Đêm tối giơ bàn tay lên không thấy được năm ngón, một người đàn ông đội mũ áo choàng màu đen đi xuyên tường vào nhà của Chúc Hạ Dương.