Bảy giờ rưỡi tối.
Chúc Hạ Dương và Trình Thư Dịch ngồi xe về tới thành phố Thanh Phong.
Đi chưa đến mười ngày nhưng khi quay lại nơi này thì lại cảm giác đã rất lâu không thấy.
Hiểu Uyển vừa thấy Chúc Hạ Dương đi cùng Trình Thư Dịch vào tiệm, ánh mắt chuyển từ kinh ngạc vui mừng biến thành nghi ngờ và khó hiểu.
Cô ấy kéo Chúc Hạ Dương lại, nhỏ giọng nói: "Chị Hạ, chị biến mất lâu như vậy với anh ta sao?"
Chúc Hạ Dương gật đầu nói: "Bọn chị đến chỗ khác làm việc, trong thời gian này không có chuyện gì chứ?"
Hiểu Uyển gật đầu, sau đó buông Chúc Hạ Dương ra, quay lại trước quầy đánh giá người đàn ông trước mặt này.
Theo lý thì người đàn ông này không thân với chị Hạ, không nên đi cùng anh ta.
Hiểu Uyển vẫn cảm thấy Dạ Minh hợp với chị Hạ hơn.
"Hạ Dương, vậy em làm việc đi, tôi về đây."
"Được, cảm ơn." Thấy Trình Thư Dịch đi rồi, lúc này Hiểu Uyển mới lại gần Chúc Hạ Dương lắc đầu nói: "Bên cạnh chị Hạ có thật nhiều soái ca, tuy là chị và anh ta chỉ là bạn bè nhưng mà nếu anh Dạ Minh thấy được thì chắc chắn sẽ ghen. Tuy là anh Dạ Minh có hơi hung dữ nhưng mà nếu là em thì em vẫn sẽ chọn anh Dạ Minh, anh ấy đẹp trai nhất mà."
"Em nói gì?" Chúc Hạ Dương kéo Hiểu Uyển lại, dọa Hiểu Uyển hoảng sợ nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Nếu là em, em sẽ chọn anh Dạ Minh vì anh ấy đẹp trai nhất."
"Trước câu đó!"
"Bên cạnh chị Hạ có thật nhiều soái ca."
"Câu sau đó." Chúc Hạ Dương nhìn Hiểu Uyển.
"Anh Dạ Minh thấy chị thân thiết với người đàn ông khác sẽ ghen?"
"Ghen?"
Chúc Hạ Dương buông Hiểu Uyển ra, vừa đi đến bên cạnh vừa sờ cằm suy nghĩ.
Sáng sớm anh đột nhiên đến trấn Khê Cổ, dáng vẻ như muốn ăn thịt người, suýt chút nữa đã giết chết Trình Thư Dịch và mình.
Lẽ nào... là vì ghen?
Chúc Hạ Dương bỗng ngẩn ra, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Lập tức dùng bàn tay mịn màng nhỏ nhắn bụm chặt miệng, lén cười thầm.