Trong mộng, Chúc Hạ Dương đi tới một nơi chưa từng thấy.
“Rốt cuộc cô gái nhỏ cũng chịu bái lão đây làm thầy rồi?”
“Đây là đâu?”
Chúc Hạ Dương nghe thấy có người nói chuyện, mở mắt ra nhìn xung quanh.
Không biết từ lúc nào mình đã đến một cái sân nhỏ.
Một cánh cửa gỗ sơn đỏ rất lớn, bên trên khắc một hình động vật gì đó.
Trong sân đặt rất nhiều người giấy, trai gái già trẻ đều có.
Một ông già đang ngồi trước phòng khách lớn lộng lẫy, mặc đồ cổ trang, râu quai hàm vừa xoăn vừa dày gần như che cả miệng.
Một người giấy bưng chén trà đi vào, đặt lên bàn rồi lui xuống.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Ông già nói xong gõ nhẹ xuống bàn, ý bảo Chúc Hạ Dương đi qua đó.
Chỗ này rất kỳ lạ, đặc biệt là bầu trời u tối và người giấy đầy sân.
Chúc Hạ Dương đi lên trước đứng trước mặt ông lão, ly nước lơ lửng rơi vào trong bàn tay đưa ra của cô.
“Nếu đã đến đây, chắc đã quyết định muốn bái sư rồi, vậy thì bắt đầu đi!”
Chúc Hạ Dương thấy ông lão râu quai nón lập hai tờ giấy trong không trung, một tờ viết Chúc Hạ Dương, một tờ viết Bắc Minh Nghiễn.
Xem ra ông lão trước mặt tên là Bắc Minh Nghiễn.
Hai tờ giấy hóa thành tro bụi trên không trung, sau đó ông già bảo Chúc Hạ Dương uống chén trà đó.
“Từ nay con chính là học trò của Bắc Minh Nghiễn, ta ban cho con thanh bội kiếm này, nhớ không được đánh mất.”
Dứt lời, lại có một người giấy nâng một thanh trường kiếm tới.
Chúc Hạ Dương đưa hai tay nhận lấy kiếm, sau khi cảm ơn ông lão thì cẩn thận ngay ngắn đứng lên.
“Sau này vào mỗi buổi tối, sư phụ sẽ truyền thụ bí pháp bắt ma quỷ của môn phái cho con ở đây, nhưng không được để lộ.”
“Cảm ơn sư phụ, đệ tử xin tuân theo lệnh sư phụ.”
Chúc Hạ Dương học theo dáng vẻ trong ti vi, chắp tay hành lễ với Bắc Minh Nghiễn.
“Ha ha ha, con nhỏ nhà con.”
Bắc Minh Nghiễn vung tay áo lên, cảnh vật trước mắt thay đổi, đã đến nơi hoang dã.
“Đây chính là nơi luyện công.” Dứt lời, Bắc Minh Nghiễn lập tức bắt đầu dạy Chúc Hạ Dương.
Buổi tối ngày thứ hai, Chúc Hạ Dương mang một cái cưa điện và người ra ngoài.
Có kinh nghiệm tối qua, Chúc Hạ Dương đến công viên trước hai mươi phút.
Cô phải giải quyết những ma quỷ đó trong vòng hai mươi phút, sau đó chặt đứt cây vào hai giờ rưỡi.
Nghĩ thôi đã cảm thấy không dễ dàng.
“Em gái muốn giết chết chị sao?”
Giọng nói lẳng lơ của ma nữ bay bổng trong không trung.
Ngay sau đó chỉ thấy trên mặt nước lại xuất hiện ba xác chết trôi, cơ thể thối rữa buồn nôn dính lấy nhau.
Hai xác nam tròn vo ra sức ép xác nữ sưng tấy ở giữa, cứ như muốn ép nổ vậy.
Cảnh tượng này khiến Chúc Hạ Dương buồn nôn.
Chuyện này còn ghê tởm hơn con ma nữ lần trước!
“Cục cưng bảo bối của chị, làm phân bón thật đáng tiếc!”
Sau khi giọng nói của ma nữ biến mất, ba thi thể kết thành một đột nhiên lao về phía Chúc Hạ Dương.
Chúc Hạ Dương vội vàng tránh né.
Thi thể lướt qua bên cạnh, mùi thối rữa nát lại kích thích cô.
Buồn nôn thì buồn nôn nhưng Chúc Hạ Dương cũng không muốn chết trong tay xác chết trôi ghê tởm này.
Lấy một cái đậu đồng trong túi xách ra dùng sức ném mạnh vào cái thứ đang lao tới.
Đậu đồng vùi sâu vào da của chúng, phát ra tiếng xì xèo, ba cơ thể đó cũng tách nhau ra.
Cầm kiếm đồng tiền, Chúc Hạ Dương đâm về phía xác nữ kia.
Lúc kiếm đâm vào ngực xác nữ, bên tai vang lên tiếng kêu gào chói tai.
Ngực của xác nữ bốc lên khói đen cuồn cuộn, hóa thành một vũng nước đen sền sệt trên đất.
Hai xác nam thấy vậy, có vẻ tức giận nghiến răng nghiến lợi lao về phía Chúc Hạ Dương.
Mà Chúc Hạ Dương đứng yên tại chỗ, một tay nắm chặt kiếm đồng tiền, một tay giấu sau lưng.