Nghe thấy giọng nói của Mạc Thần, Chúc Hạ Dương không quay lại nhìn anh ta, vừa bật cưa điện vừa nói: “Cậu cầm kiếm đồng tiền giết người phụ nữ trên mặt đất đi.”
“Tôi không dám giết người đâu!”
Tên ngốc này, chẳng lẽ mình sẽ để cậu ta giết người ư!
“Đó là ma!”
Mạc Thần nghe thấy ma thì trên mặt đầy vẻ phấn khích, vội vàng chạy đến nhặt kiếm đồng tiền trên đất.
Thấy vậy, ma nữ vừa rồi còn thề giết chết Chúc Hạ Dương bảo vệ cây lúc này vội vã chạy trốn.
Có thêm một người tới, không chạy thì sẽ chết thật!
“Đừng đuổi theo!”
Biết tên Mạc Thần đó sẽ đuổi nên Chúc Hạ Dương vội vàng hét.
Mà Mạc Thần thấy vậy đành phải từ bỏ, cầm kiếm đồng tiền chọc chọc vào cái cây đã chặt được một nửa.
Cây đó vậy mà lại chảy máu!
“Tiểu Hạ Dương, cô dùng cưa điện cưa ra vết thương lớn như vậy cũng không chảy máu, chuyện này là sao vậy?”
Cây liễu nhanh chóng đổ xuống đất, Chúc Hạ Dương nhìn vết thương trên cây.
Dùng cuộn dây đen* quấn quanh gốc cây, còn dán một tấm bùa lôi kích lên, chỉ thấy gốc cây đó nổ “ầm” một cái, máu thịt đục ngầu chảy đầy đất!
*Từ gốc là 墨斗线, nhìn giống cuộn dây đen bình thường.
Mà thân cây bên cạnh cũng từ từ biến mất theo, hóa thành tro bụi.
“Chuyện này...”
Nếu cây biến mất như vậy, không phải mình đi chuyến này uổng công sao!
“Tiểu Hạ Dương, còn lại một miếng!”
Nghe Mạc Thần nhắc nhở, Chúc Hạ Dương nhìn lại, quả nhiên dưới đất còn có một miếng gỗ.
Trong lòng vui mừng, cô nhặt mảnh gỗ lên, ngồi vào xe ba bánh mà Mạc Thần lái tới để chuẩn bị kéo gỗ về.
“Giết gà cũng đòi dao mổ trâu! Tôi năn nỉ rất lâu người ta mới chịu cho tôi mượn.”
Mạc Thần trách móc nhưng trên mặt lại tươi cười.
“Cậu vất vả rồi, tối nay đến chỗ tôi ở tạm một đêm đi.”
Chúc Hạ Dương nói xong đột nhiên nghĩ đến gì đó, lời vừa nói ra khiến cô hối hận.
Nếu bị Mạc Thần nhìn thấy trên giường mình có một người đàn ông xa lạ...
Bảo cô phải giải thích thế nào?
“Được, mà cậu cần cái này làm gì, còn muộn như vậy. Nhưng mà tối nay tôi suýt giết được ma rồi, có hơi tiếc.”
“Lần sau cho cậu cơ hội!”
Chúc Hạ Dương cố gắng không trả lời câu hỏi của Mạc Thần.
Bởi vì cô cũng không biết miếng gỗ đó dùng để làm gì.
Mạc Thần cười hì hì nói: “Rất có nghĩa khí!”
Về đến nhà, Chúc Hạ Dương dẫn Mạc Thần lên gác.
Đầu cầu thang, Chúc Hạ Dương nhắc nhở: “Cẩn thận đụng đầu.”
“OK!”
Mở cửa, Chúc Hạ Dương thò đầu nhìn vào bên trong trước.
Thấy phòng khách không có ai, lúc này mới đẩy cửa ra hào phóng đi vào.
“Cậu ngồi xuống trước đi.”
Chúc Hạ Dương về phòng xem thử, quả nhiên người này bình thản nằm trong chăn.
Chúc Hạ Dương đi tới mép giường, móc miếng gỗ trong túi xách ra đưa qua, nhỏ giọng nói: “Cho anh!”
“Xem ra hai ta không thể kết hôn.”
Dạ Minh nói xong, vẻ mặt đầy ai oán lắc đầu.
Ai muốn kết hôn với anh, già còn lưu manh!
Dạ Minh hất tay một cái, chỉ thấy miếng gỗ đó biến thành một tượng gỗ hình người.
Ngay sau đó anh rạch ngón tay của mình, để giọt máu màu xanh rơi xuống tượng gỗ.
“Ngày mai cô đi mua đồ thờ người gỗ này, tôi sẽ không cần ngày ngày đợi ở đây.”
Chúc Hạ Dương vừa nhận lấy người gỗ, vừa nửa tin nửa ngờ nhìn người đàn ông trước mặt.
Mặc dù cúng người gỗ trong nhà rất kinh khủng nhưng so với kẻ âm hồn không tan trước mặt, lựa chọn này vẫn tốt hơn.
Chúc Hạ Dương xoay người chuẩn bị ra ngoài, giây tiếp theo cả người lại bị bế lên!
“Này, anh làm gì!”
Chúc Hạ Dương sợ hãi kêu to, hoàn toàn quên mất trong phòng khách còn có người.
Dạ Minh đặt Chúc Hạ Dương lên giường, đè người lên, gương mặt của anh cách cô càng ngày càng gần.
“Này, anh điên rồi sao! Mau buông tôi ra...”