Cô gái nhỏ này, nhất định đã bị Dạ Minh bỏ bùa rồi, ngay cả cô ấy cũng nói giúp cho Dạ Minh.
Không biết tại sao trong lòng Mạc Thần lại cháy một ngọn lửa không tên.
"Được đó, Phùng Hiểu Uyển, em đừng tưởng là anh không biết em họ Phùng!"
"Em đang thắc mắc tại sao gần đây anh ngày càng khó chịu, không phải là nhìn thấy người nào đó thân thiết với bạn trai thì ghen tỵ đấy chứ?"
Thấy vẻ mặt của Mạc Thần có vẻ hơi khó chịu, Hiểu Uyển lại nhẹ nhàng họ lên hai tiếng, nói: "Haizz, con người mâu thuẫn như vậy đấy, lúc người ở trước mặt thì không có can đảm để theo đuổi, đến lúc mất đi rồi mới hối hận không kịp, đúng là đáng tiếc mà."
"Bốp!"
Hiểu Uyển vừa dứt lời đã bị tiếng đập bàn dọa sợ.
Cô ấy tức giận nhìn Mạc Thần.
Tình cảm của anh ta dành cho chị Hạ mình đã nhận ra từ lâu, cũng không phải là bí mật gì, mình cũng thường đùa với anh ta như vậy, cũng đâu thấy anh ta phản ứng gắt như vậy đâu.
Nghĩ kỹ lại, gần đây biểu hiện của Mạc Thần đúng là không bình thường, nhưng mà nghĩ lại, người mà mình thích bị người khác giành mất, mượn rượu giải sầu, tính tình nóng nảy cũng là chuyện bình thường.
"Mạc Thần, gần đây anh làm sao thế, khó chịu với tất cả mọi người."
"Em tưởng anh đến thời kỳ mãn kinh rồi à?" Mạc Thần thở phì phò nói: "Anh không thích người đàn ông đó đấy, anh chán ghét ganh tỵ với anh ta đấy, về sau đừng có mà nói tốt cho anh ta trước mặt anh."
Nói xong, chỉ thấy Mạc Thần bỏ lại hội trưởng hội học sinh kia, không thèm nói gì với Chúc Hạ Dương, trực tiếp đi về.
Chúc Hạ Dương vừa hiểu rõ yêu cầu bên này, đến hỏi Hiểu Uyển, chỉ thấy Hiểu Uyển nói: "Trâu buộc ghét trâu ăn, đỏ mắt rồi."
Chúc Hạ Dương không hiểu rõ ý của Hiểu Uyển, nhưng mà vẫn rất lo lắng cho Mạc Thần.
Xem ra mình phải nói chuyện đàng hoàng với Mạc Thần rồi, nếu như khoảng cách giữa hai người càng ngày càng lớn thì không phải mình sẽ mất đi người bạn hiếm hoi này sao?
Kỷ niệm ngày thành lập trường đại học Thanh Phong sẽ diễn ra vào ba ngày sau, gần đây trong trường đang hot linh dị, túi sách, trang sức, bông tai của những nữ sinh đều là những thứ kỳ lạ đáng sợ.
Vậy nên nhà trường muốn theo trào lưu này, lễ kỷ niệm cũng đổi theo phong cách linh dị.
Vậy nên bánh kem cũng muốn làm theo phong cách kinh dị.
Chúc Hạ Dương cảm thấy đơn giản là sẽ làm bánh ngọt Hắc Ám.
Vì được Mạc Thần đề cử, hơn nữa cộng thêm độ hot trên mạng của tiệm bánh kem linh dị số 47 vẫn đủ lớn nên nhiệm vụ lần này được giao cho cô.
Để đề phòng Túc Âm lại đến tìm Dư Sanh, Y Bạch bèn đến nhà họ Dư sắp xếp một lượt.
Lần này Túc Âm bị thương nặng, sức mạnh khi ở dương gian cũng bị hạn chế nên dù hắn ta có đến tìm Dư Sanh thì trận pháp được bày ở nhà cô ấy cũng có thể chống đỡ được đến khi mình đến.
Tất nhiên là đây cũng không phải hoàn toàn là ý của mình, còn là ý của Chúc Hạ Dương.
Dư Văn không có ở nhà, người tiếp đón mình là Dư Sanh.
Vừa nhìn thấy Dư Sanh, Y Bạch bèn không tự chủ được nhớ đến hình ảnh ngày hôm qua.
Khi Y Bạch ngã vào người Dư Sanh, cô ấy đã hôn mê bất tỉnh nên cũng không biết chuyện này, vậy nên Dư Sanh cảm thấy hơi khó hiểu về thái độ mất tự nhiên của Y Bạch, nhưng mà cũng chỉ nghĩ là vì anh ta tiếp xúc với con gái nên ngại ngùng.
Trên mặt Y Bạch hơi ửng đỏ, nghiêm túc bày binh bố trận pháp khắp nơi trong nhà họ Dư, Dư Sanh cũng nhìn rất chăm chú.
Chàng trai trước mặt này cả người mặc áo bào trắng, gương mặt điển trai sạch sẽ, cứ như là hoa sen không nhiễm mùi bùn vậy.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đến vậy.
Lúc rời đi, Dư Sanh cầm chiếc áo bào đã được giặt sạch sấy khô đưa cho Y Bạch:
"Đại sư, đây là quần áo của anh, cảm ơn anh đã làm những điều này vì tôi, vất vả rồi.”
Nhìn Dư Sanh trang điểm nhẹ che đi gương mặt không có màu máu, nụ cười trong trẻo như là hoa tuyết lê đầu xuân, Y Bạch vậy mà lại ngẩn người.