Tận dụng nguồn ánh sáng yếu ớt, Chúc Hạ Dương nhìn kỹ thứ trong tay mình.
Đó là một thanh kiếm sắt bị gỉ sét.
Chúc Hạ Dương giơ lên phía trước, kiếm sắt đụng trúng oan hồn nào, thì oan hồn đó hét toáng lên né tránh.
Xem ra những oán linh đó rất sợ thanh kiếm này!
Không lẽ thanh kiếm này rất ghê gớm?
Chúc Hạ Dương quơ lung tung về phía sau, kiếm sắt chém đến đâu, oan hồn lùi đến đó!
Thấy tình hình này, cô lập tức bò từ dưới đất lên, đưa kiếm nhìn thẳng về đám ác linh phía trước.
Trên mặt đất vậy mà lại có rất nhiều pháp khí trừ ma diệt tà!
Không lẽ là sư phụ cố tình để lại cho mình?
Nhưng tại sao tất cả đều bị gỉ sét, giống như đã có từ nhiều năm trước vậy?
“Hu….”
Tiếng hét thảm thiết của các oán linh càng ngày càng lớn, một người đàn ông trung niên bay từ trong đám oán linh ra.
Người đàn ông này không bị chặt mất tay chân, ăn mặc cũng khá sang chảnh.
Trên mặt của gã toàn là vết thương đọng máu, mỗi vết đều sâu đến mức thấy cả xương.
Còn bụng của gã thì giống như những oan hồn nữ khác, bị phanh ra.
Nhưng trong bụng không có gì cả!
Là một cái bụng trống!
Đột nhiên, tất cả oán linh dần dần bị hút vào cơ thể của anh ta.
Tập hợp tất cả năng lượng, trở thành ác linh!
Đôi chân của gã chạm đất, ngẩng đầu nên nhìn Chúc Hạ Dương, cười quỷ dị.
Đầu của gã từ từ chuyển động, liên tục xoay đến khi cái ót hướng về Chúc Hạ Dương vẫn chưa dừng lại.
Phần cổ phát ra tiếng “răng rắc” của xương bị bẻ gãy.
Chúc Hạ Dương quay lưng bỏ chạy, ác linh nhanh chóng đuổi theo, nhưng bị một luồng lực trong cửa hốc kéo lại.
Trong khoảnh khắc đó, ánh sáng vàng phủ lên toàn bộ xương trong hang rồi biến mất trong nháy mắt.
Xem ra hang động đã được làm phép để áp chế những oan hồn này!
Nếu mình muốn bỏ chạy thì ác linh cũng không đuổi theo được.
Nhưng đây là bài kiểm tra của sư phụ dành cho mình, vậy thì mình nhất định phải giết chết nó!
Chúc Hạ Dương nghiến răng, một lần nữa bước vào hàng động xương.
“Không tha thứ cho mày! Không tha thứ cho mày…”
Ác linh đó gầm lên xông về hướng Chúc Hạ Dương, đâm thẳng vào thanh kiếm sắt trong tay của cô.
Nhưng ác linh đó không hề biến mất mà trái lại còn đưa tay bóp cổ của Chúc Hạ Dương!
Chúc Hạ Dương cảm giác ở chỗ bị bóp - ngay vị trí xung quanh cổ mà tay gã chạm vào bị cái gì đó đâm mạnh vào.
Một giây sau, ác linh bỗng buông tay ra, vừa nhìn vào bàn tay mình vừa không ngừng lui ra sau.
Nhìn có vẻ gã cũng đang rất đau!
Lòng bàn tay của ác linh có rất nhiều đường màu đỏ đang có rút lại.
Giống như gân tay lúc nãy vậy!
Thứ đâm vào cổ là gân tay sao?
Chúc Hạ Dương vô thức sờ vào cổ của mình.
“Phản bội!”
“Không thể tha thứ!”
Trong cơ thể đó phát ra một giọng nói khác.
Một cơ thể chứa nhiều oan hồn như vậy, chỉ nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.
Kiếm sắt đột nhiên mất đi sự uy hiếp, Chúc Hạ Dương vội vàng tìm trong đống pháp khí.
Hy vọng có thể tìm được thứ gì đó có ích.
Cô mở chiếc rương gỗ dưới đất, rút từ trong đó một thanh kiếm gỗ đào, cắn ngón tay của mình bôi máu lên thân kiếm.
Tuy nhìn ác linh này có vẻ ghê gớm hơn trước đó.
Nhưng máu có lẽ của mình sẽ có chút tác dụng.
Thanh kiếm gỗ đào đó giống như cảm ứng được gì đó, phát ra một luồng ánh sáng đỏ, cả lưỡi kiếm cũng rực đỏ.
Phút chốc, rương gỗ và tất cả những pháp khí dưới đất bắt đầu rung lên, phóng trong không trung bay thẳng về phía ác linh.
Chúc Hạ Dương đứng hình, rõ ràng mình đâu có đưa ra chỉ thị gì, sao những pháp khí này lại chủ động tấn công?
Và những câu nói của chúng từ đầu đến cuồi đều rất kỳ lạ.
Trong những pháp khí đâm xuyên cơ thể của ác linh này, có một số pháp khí mà Chúc Hạ Dương chưa từng thấy bao giờ.
Càng không biết tên gọi của chúng.
“Dùng máu của cô, vẽ bùa diệt ma lên người của hắn!”
“Bùa diệt ma?”
Phải rồi, trong cuốn sách đó có bùa diệt ma!
Trong đầu Chúc Hạ Dương xuất hiện hình dáng của bùa diệt ma, may là trí nhớ của mình tốt.
Phải rồi!
Không phải ở đây chỉ có một mình mình thôi sao?
Giọng nói đó lại là gì nữa?
Chúc Hạ Dương tỏ vẻ kinh ngạc, một nhóm ma trơi đột nhiên bay đến trên đầu của Chúc Hạ Dương.
“Mau đi!”
Chúc Hạ Dương phản ứng lại, xông đến trước mặt ác linh đó, dùng máu của mình vẽ bùa diệt ma trên trán gã.