Chúc Hạ Dương lơ đãng khen, vẻ mặt Hiểu Uyển và Lạc Minh ngập tràn ý cười.
“Xem ra tôi nhặt được một bảo bối rồi.”
“Hì hì, nói vậy tôi thấy ngại quá, tôi tiếp tục đi làm việc đây.” Nói xong Lạc Minh tháo mũ đầu bếp xuống.
“Cùng đi đi, đúng lúc tôi cũng muốn thả lỏng một chút.”
Lạc Minh ngẩn người, lập tức vui mừng đồng ý, đội lại mũ đầu bếp vào rồi đi vào bếp.
Ăn xong cơm trưa, Chúc Hạ Dương đi vào phòng nghỉ chuẩn bị ngủ một lát.
Gục xuống bàn được một lúc, bả vai bỗng bị vỗ vỗ.
Là Hiểu Uyển sao?
Nhưng không nghe thấy tiếng mở cửa.
Chúc Hạ Dương ngẩng đầu lên đối diện với một cặp mắt xinh đẹp.
Giống như màu lam của biển cả nhưng lại trong suốt hơn.
“Anh… anh xuất hiện lúc nào thế?”
Chúc Hạ Dương kinh ngạc đứng dậy.
Gần đây người này không hề xuất hiện, cũng không biết đã đi đâu.
“Vừa xong.”
“Gần đây anh đi đâu vậy?” Chúc Hạ Dương nhỏ giọng hỏi, quay mặt sang hướng khác.
“Cô đang quan tâm tôi sao? Hay là nhớ tôi?”
Dạ Minh mỉm cười nhìn Chúc Hạ Dương, thật lâu sau vẫn chưa dời mắt đi.
“Xấu hổ sao?”
“Cút, đừng có ảo tưởng, mấy ngày nay rất yên tĩnh, không muốn nhìn thấy anh!”
Chúc Hạ Dương xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía Dạ Minh.
Cô cũng không biết tại sao, rõ ràng là cô rất chán ghét anh, mấy ngày nay không gặp lại bắt đầu lo lắng cho anh.
“Nếu cô muốn mỗi ngày đều nhìn thấy tôi, vậy mỗi tối tôi đều có thể ở lại.”
Đậu xanh, nói giống như mình là hoàng đế sủng hạnh phi tử vậy.
Không biết xấu hổ!
Thấy Chúc Hạ Dương không nói lời nào, Dạ Minh ngồi xuống ghế đối diện, chậm rãi nói: “Nhờ cô mà vết thương của tôi tốt lên rất nhiều.”
Đang nói cảm ơn cô sao?
Lời này nói ra từ miệng anh ta, cảm giác có hơi khó tin.
“À!”
“Biết tại sao tôi phải ở bên cạnh cô không?”
“Không biết.” Nói xong Chúc Hạ Dương chậm rãi xoay người lại, nhìn Dạ Minh với vẻ mặt khó hiểu.
“Vậy anh nói xem là tại sao?”
Trong đôi mắt của Dạ Minh nhất thời bao phủ bởi sự bi thương.
“Bởi vì cô là cơ thể cực âm ngàn năm khó gặp, bởi vì một chuyện trước đây, cô đã là một sự tồn tại đặc biệt. Còn cả mặt dây chuyền ngọc bích trước ngực của cô nữa, nhất định phải bảo vệ thật tốt!”
Mặc dù Chúc Hạ Dương không hiểu những lời anh nói lắm, nhưng thấy anh nghiêm túc như thế nên gật gật đầu.
“Sẽ có nguy hiểm gì sao?”
“Không, tôi sẽ bảo vệ cô.”
“Mặt dây chuyền thì sao?”
Dạ Minh nhìn Chúc Hạ Dương thật lâu, sau đó mới trả lời: “Nếu mặt dây chuyền rơi vào tay kẻ xấu thì hậu quả sẽ khó tưởng tượng nổi!”
Chúc Hạ Dương cắn cắn môi, tay phải phủ lên dây chuyền ngọc trước ngực.
Xem ra lai lịch của thứ này không tầm thường.
Hơn nữa vị tiền bối kia đã giao thứ này cho cô, vậy thì cô càng không thể phụ lòng bà ấy được, nhất định phải bảo vệ dây chuyền ngọc bích này thật tốt!
“Còn nữa cô phải cẩn thận, buổi tối tôi sẽ về.”
Nói xong, không đợi Chúc Hạ Dương trả lời, chỉ thấy người đàn ông trước mắt đã biến mất.
Vừa rồi anh ta quan tâm mình sao?
Dạ Minh hôm nay không giống như lúc trước, luôn cảm thấy có một sự dịu dàng.
Bỏ đi, cần gì nghĩ nhiều nhu vậy, nghỉ ngơi một lát trước đã.
Chúc Hạ Dương gục xuống bàn ngủ, trong mộng lại gặp sư phụ, sư phụ nói Trường Sinh sẽ đi theo cô, trong lòng Chúc Hạ Dương cực kỳ không muốn.
Nhưng mà lời thầy khó cãi, cô cũng không dám công khai cãi lệnh của sư phụ.
“Sư phụ phải đi đâu sao?”
“Có thể đi đâu được, con còn chưa xuất sư, sao sư phụ có thể rời đi được, chỉ là báo cho con biết một tiếng thôi. Trường Sinh là người đi theo bên cạnh sư phụ, lúc ta không có bên cạnh con, nó sẽ chăm sóc con thật tốt.”
“Cám ơn sư phụ!”
“Buổi tối sư phụ sẽ tìm con.”
Nói xong Bắc Minh Nghiễn biến mất.
Chúc Hạ Dương nhận ra chỉ cần cô ngủ thì sư phụ sẽ xuất hiện.
Mà tối hôm qua sư phụ có việc phải ra ngoài nên cô không gặp được ông.
Nên Chúc Hạ Dương đoán hẳn là sư phụ sẽ xuất hiện ở trong giấc mơ của cô, mình không cần phải đi tìm ông ấy.