Nhật Ký Trấn Tà Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương (Dịch Full)

Chương 34 - Chương 34: Hiểu Uyển Mất Tích 2

Chương 34: Hiểu Uyển mất tích 2




Từ trước đến nay, dù Chúc Hạ Dương lạnh lùng hay tức giận cỡ nào cũng sẽ không nói như vậy.

Qua nhiều năm như thế, Mạc Thần đã quá hiểu rồi.

Nhưng lúc này anh ta lại không hiểu tại sao Chúc Hạ Dương nói như vậy.

“Tìm đường chết cũng tốt!”

Những lời này nghe khó chịu biết bao.

Mạc Thần không dám tin câu này do Chúc Hạ Dương nói ra, vẻ mặt của anh ta đầy hoảng sợ, hai người khác cũng giống như vậy.

“Tiểu Hạ Dương, cậu đang nói gì thế!”

Chúc Hạ Dương tháo khẩu trang của mình xuống, chậm rãi nói rõ từng câu từng chữ: “Nếu như chỉ vì cha mẹ và em trai mới không muốn chết, vậy thì cứ chết luôn là được!”

“Cậu...”

Mạc Thần nghe từng câu từng chữ được nói ra từ trong miệng Chúc Hạ Dương, anh ta vừa thất vọng vừa tức giận.

“Mạc Thần, anh bình tĩnh trước đã, chị Hạ nói đúng.”

Mạc Thần không hiểu, nghi ngờ nhìn Hiểu Uyển, đang định nói gì thì lại bị Hiểu Uyển giành nói trước.

“Em biết chị Hạ vì muốn tốt cho em, em phụng dưỡng bố mẹ không sai, tạo điều kiện cho em trai đi học cũng đúng, nhưng em không nên cho rằng bọn họ là vướng bận duy nhất của đời em mà không thật sự quý trọng mạng sống của mình, để cho tất cả người quan tâm em yêu thương em đau lòng.”

Hiểu Uyển khóc lóc nhìn Chúc Hạ Dương, cúi đầu.

“Xin lỗi mọi người, em không nên ích kỷ như vậy...”

Còn chưa nói xong, Hiểu Uyển đã bị Chúc Hạ Dương kéo lại ôm vào trong lòng.

“Đồ ngốc, cho dù bên cạnh em không còn bất kỳ ai, cũng phải sống vì bản thân!”

“Vâng, em biết rồi, chị Hạ.”

Chúc Hạ Dương cười, đưa tay xoa đầu cô ấy.

Lúc này Mạc Thần mới cẩn thận suy nghĩ vì sao Chúc Hạ Dương lại tức giận như thế.

Từ nhỏ đến lớn cô sống cùng bà nội, từ trước đến nay chưa ai từng gặp cha mẹ cô, nhưng cô vẫn tự mình sống rất tốt.

Cũng đã qua hai mươi năm.

“Tiểu Hạ Dương, tôi...”

Chúc Hạ Dương buông Hiểu Uyển ra, dáng vẻ rất thoải mái, nhìn mọi người nói: “Chúng ta suy nghĩ xem nên chọn cách nào bảo vệ Hiểu Uyển đi!”

Vốn Chúc Hạ Dương cho rằng mình nói lời quá đáng như vậy thì Hiểu Uyển sẽ không hiểu, không ngờ cô ấy lại hiểu ý của mình.

Quả nhiên đều là người đáng thương, tâm linh tương thông.

Bảy giờ tối, trời đã tối rồi.

Trên đường không có một bóng người, cũng không có ráng chiều như những ngày khác.

Hiểu Uyển đi trên đường từ nhà mình đến siêu thị, gió thổi tới, cô ấy xiết chặt quần áo của mình.

Mồ hôi lạnh trên trán cứ ứa ra ngoài, cô ấy không dám dừng bước, cũng cưỡng ép bản thâ không nên nghe bất cứ tiếng động nào.

Đi qua quảng trường trước mặt, Hiểu Uyển đi vào quảng trường tìm một chỗ dễ thấy ngồi xuống.

Ở quảng trường vừa tối lại vừa vắng, Hiểu Uyển càng cảm thấy bất an hơn, một nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng.

Mà trong hẻm nhỏ cách đó không xa, Chúc Hạ Dương và Mạc Thần đang nấp trong đó, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Hiểu Uyển.

Lạc Minh thì ở trong góc tối ở quảng trường.

Nếu như gặp phải côn đồ, cậu ta có thể dùng tốc độ nhanh nhất đến bên cạnh Hiểu Uyển.

Nếu như không phải là người, thì để Chúc Hạ Dương ra tay!

“Tiểu Hạ Dương, đã mất tích bốn người rồi, nếu như thật sự không phải do người làm, cậu có nắm chắc không?”

“Yên tâm, nhất định bảo vệ Hiểu Uyển an toàn!”

Thấy Chúc Hạ Dương chắc chắn như vậy, Mạc Thần gật đầu.

Cho dù như thế nào anh ta đều chọn tin tưởng Chúc Hạ Dương.

Hiểu Uyển đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, bọc kín quần áo, hai tay ôm chặt cơ thể mình.

Đột nhiên, cô ấy nghe thấy tiếng bước chân!

Vẫn nhẹ nhàng, chậm rãi.

Tiếng chân nhỏ như vậy, không biết mấy người chị Hạ có nghe thấy không.

Trải qua chuyện tối qua, Hiểu Uyển đã không còn sức chống cự với âm thanh này, vừa nghe thấy thì đã cảm thấy mình sợ đến nỗi sắp không thở nổi.

“Tiếng bước chân!”

Hiểu Uyển nhỏ giọng nói, ba người đang trốn lập tức nâng cao cảnh giác.

“Gần lắm!” Hiểu Uyển kêu lên.

Chúc Hạ Dương nhìn sương mù nổi lên xung quanh quảng trường, sắc mặt thay đổi lớn.

“Thấy rồi!”

Bình Luận (0)
Comment