Giọng nói của Chúc Hạ Dương bình thản lại vô cùng uy nghiêm, trái lại khiến La Sinh dừng bước.
Anh ta muốn rời khỏi đây nhưng lại cảm thấy hai chân không thể nhúc nhích.
"Trên đường đi có rất nhiều tà ma, nếu không phải là cảm nhận được hơi thở của tôi và Ninh Khanh Nam thì chắc chắn đều đã chui ra gây rắc rối, nếu một mình anh đi về, nếu xảy ra chuyện gì thì đừng khóc lóc cầu xin tôi cứu anh."
"Không thể nào!" La Sinh quát lớn một tiếng lấy lại tinh thần, ánh mắt lại hơi dại ra: "Sao trên đời lại có nhiều câu chuyện tà ma như vậy chứ, rất nhiều người vẫn đi đi lại lại đó thôi, đừng có mà lừa tôi."
Chúc Hạ Dương khẽ cười nói: "Anh cho rằng tôi đang lừa anh, vậy thì anh đi đi, không ai cản anh. Dù soa bây giờ tôi cũng không có thời gian lo chuyện của anh, đến lúc đó cùng lắm thì gọi hồn của anh đến gặp mặt dì nhỏ của anh lần cuối, dù sao cũng không cần trả tiền công cho anh, tôi miễn cưỡng bỏ tiền vào túi mình vậy!"
"Gì chứ! Đó là tiền của tôi!"
La Sinh chạy đến trước mặt Chúc Hạ Dương, vẻ mặt rất không phục: "Tôi ân cần vất vả đưa các người đến đây, bây giờ cô nói không liên quan đến tôi, cũng quá tàn nhẫn rồi, đồ độc ác, đồ vong ân bội nghĩa."
"Không phải tôi là kẻ mắt trắng sao, đâu phải anh không biết! Bây giờ tôi cần đưa bạn tôi đến Linh Vũ Quan, tất nhiên là không thể phân thân đưa anh về, nếu như xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không tránh được."
Chúc Hạ Dương bất đắc dĩ nhún vai, sau đó nói với Ninh Khanh Nam: "Đạo huynh, chúng ta thu xếp một chút rồi nhanh lên núi đi, bên trong Linh Sơn này cũng có một số lệ quỷ có lai lịch, dù không làm hại người nhưng nếu gặp phải cũng rất lợi hại, trời sắp tối rồi, tôi sợ cứ vậy thì Dư Sanh sẽ không chịu nổi."
Ninh Khanh Nam gật đầu, sau đó đi đến, Chúc Hạ Dương rót linh lực vào cơ thể của Mạc Thần để cơ thể anh ta mềm ra cho Ninh Khanh Nam cõng lên núi.
Chúc Hạ Dương và Dư Sanh đi theo sau lưng Ninh Khanh Nam, Dư Sanh liếc mắt thương hại nhìn La Sinh: "Anh thật sự không muốn đi cùng sao? Trước giờ Hạ Dương chưa từng dọa người khác, xem như là đi du lịch một chuyến đi!"
Thấy vẻ mặt vừa hoảng sợ lại không biết làm sao của La Sinh, Dư Sanh thở dài đi theo sát Chúc Hạ Dương.
Mấy phút sau, chỉ thấy La Sinh đi theo rất xa, anh ta cứ như là con gà con hoảng sợ, đưa tay nắm lấy góc áo của Dư Sanh, đôi mắt hoảng loạn nhìn xung quanh.
Nhìn thấy dáng vẻ này của La Sinh, Dư Sanh suýt chút nữa nghẹn đến nội thương.
La Sinh vẫn không tránh được số phận phải cõng Mạc Thần, cùng Ninh Khanh Nam hai người thay phiên nhau cõng Mạc Thần đi lên Linh Vũ Quan.
Vì chuyện của Y Bạch nên Thanh Vũ vẫn luôn thích đi du ngoạn khắp nơi cũng không xuống núi mà ở lại đạo quan, khi nhìn thấy Mạc Thần và Chúc Hạ Dương, còn chưa đợi Chúc Hạ Dương mở miệng đã đứng dậy vung tay, vô cùng tức giận.
"Quả thực hoang đường."
"Thanh Vũ chân nhân, tôi nhất định phải cứu cậu ấy, xin ngài hãy giúp tôi một lần."
Thanh Vũ xoay người, đôi mắt thâm thúy đầy vẻ bất đắc dĩ, giọng nói âm trầm có lực của ông ấy khiến người ta chỉ nghe cũng cảm thấy chấn động.
"Ta sẽ không cho phép, sinh tử có số, chết đi sống lại là chuyện không thể!"
Nhìn thái độ kiên quyết của Thanh Vũ, Chúc Hạ Dương bỗng quỳ xuống: "Chân nhân, cầu xin ngài, hãy để tôi đến âm giới đưa cậu ấy về, chỉ cần cậu ấy có thể sống lại, tôi nguyện đánh đổi bất cứ thứ gì."
"Dù vậy ta cũng sẽ không đồng ý, hôm nay đã tối, các cô cậu hãy ở lại nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau quay về đi, sớm để cậu ta mồ yên mả đẹp thì tốt hơn."
Không!
Chúc Hạ Dương mạnh mẽ lắc đầu, khó khăn lắm cô mới đưa được Mạc Thần đến Linh Vũ Quan, cô không thể cứ tay không trở về như vậy được.