Mà trên đỉnh bộ xương khô nào cũng có một cái lỗ .
Xung quanh lỗ lại nguyên vẹn không hề bị gì, ngay cả một vết nứt nhỏ cũng không có.
Xem ra những người này đều bị đinh Tỏa Hồn làm hại!
Vả lại, độ sắc bén của Đinh Tỏa Hồn cũng không dám tưởng tượng!
"Ông chú, không thể xử lý những thi thể này theo cách bình thường được, chú thấy đấy, chuyện này quá không bình thường!"
“Cháu nói xem phải làm sao?” Nét mặt của ông chú hơi khó xử.
"Hỏa thiêu!"
"Nhưng chú phải báo cáo với cấp trên đã, dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ."
Ở đây âm khí rất nặng, hơn nữa cũng chẳng có ánh sáng mặt trời. Cho nên Chúc Hạ Dương lo lắng những xác chết này sẽ giống như lần trước.
Nhưng vẫn phải chờ thông báo.
Nhìn mười bảy thi thể nằm trên mặt đất, có cả thi thể của nữ sinh vừa chết cách đây không lâu, Chúc Hạ Dương siết chặt tay thành nắm đấm.
Chiều hôm qua cô bé còn đến cửa hàng mua bánh ngọt, chớp mắt đã thành thế này...
Rõ ràng Trường Sinh đã nói với mình cái ao này có vấn đề, nếu mình sớm đến xử lý hơn một chút thì cô bé này đã không gặp chuyện!
Vậy nên… cái chết của cô bé này rõ ràng có thể tránh được!
Cũng xem như là lỗi của mình rồi!
Dạ Minh bước đến bên cạnh Chúc Hạ Dương, vỗ vỗ vai cô.
Một tay ôm cô vào lòng, bàn tay vuốt ve đỉnh đầu cô.
"Đừng buồn, đây là số mệnh của cô bé."
"Cho dù là ai đi nữa, chỉ cần có năng lực đều có thể bảo vệ. Trước kia có thể mặc kệ, nhưng hiện tại cô đã là người trong môn phái, không thể mặc kệ những chuyện thế này được."
Chúc Hạ Dương nắm chặt quần áo của Dạ Minh, lúc này, thân thể lạnh như băng của anh có vẻ ấm áp.
Vì ít nhất cô không còn cảm thấy quá lạnh.
"Ban ngày mà anh cũng hiện ở bên ngoài sao?"
Dạ Minh cười nói: "Yên tâm, tôi không phải là ma cà rồng. Hơn nữa đường đường là một quỷ vương mà lại sợ ánh mặt trời sao?"
Được thôi, Chúc Hạ Dương thừa nhận bản thân mình đã quá lo xa rồi.
Ngay sau đó, một chiếc xe cảnh sát dừng lại bên ngoài công viên, có vài người tiến vào.
Sở trưởng đồn công an Thanh Nha đi theo sau thị trưởng và cục trưởng công an thành phố Thanh Phong đi đến,
“Cục trưởng, thị trưởng, ngài thấy phải xử lý thế nào?" Ông chú dẫn bọn họ đi tới chỗ mấy thi thể.
Thị trưởng và cục trưởng đều đang ở đây nên dù sở trưởng không chịu nổi nhưng cũng không dám hó hé tiếng nào.
Mà vị thị trưởng kia vừa mới nhìn thoáng qua đã nôn mửa chạy ra ngoài.
Sau đó, cục trưởng với sở trưởng cũng mượn cớ đi xem sao để ra ngoài.
Không lâu sau, một cảnh sát chạy lại, nói: "Cục trưởng và thị trưởng bảo mang đi hỏa thiêu!"
Chúc Hạ Dương bĩu môi nhìn những thi thể kia sau đó nói với Lưu Nhất Thiên: "Ông chú, chụp ảnh những người còn nhận ra được mặt rồi để người nhà trực tiếp đến nhận lại tro cốt là xong!"
Nói xong, Chúc Hạ Dương đứng ở nơi ánh mặt trời có thể chiếu xuống vẽ một trận pháp, bảo mọi người đặt thi thể và hài cốt vào vị trí tương ứng với số đánh dấu trên ảnh.
Cắm mấy lá cờ ngũ hành xung quanh thi thể rồi đổ chút rượu hùng hoàng lên.
Trong lúc chờ ánh nắng khi mặt trời lên cao nhất chiếu xuống, Chúc Hạ Dương lại một lần nữa quấn dây đen xung quanh cây liễu rồi dán lên đó ba tấm bùa dẫn sét.
“Hạ Dương, cái cây này đã có linh hồn rồi. Dùng Đinh Tỏa Hồn đâm vào rồi rút hồn nó ra!"
“Nhưng linh hồn của bọn họ ở đây thì sao?” Chúc Hạ Dương nhìn Dạ Minh rồi liếc nhìn những thiếu nữ đang nằm trên mặt đất.
Nhưng Dạ Minh chỉ lạnh lùng nói: “Cái cây này được nuôi dưỡng bằng những xác chết này, nó có linh hồn. Nếu không làm nó biến mất hoàn toàn thì có lẽ còn có thêm nhiều người chết hơn."
Nghe Dạ Minh nói xong, Chúc Hạ Dương căn răng đinh Tỏa Hồn vào thân cây.
Chỉ thấy thân cây giật giật phát ra tiếng xào xạc, mấy xác chết trên mặt đất bất ngờ co quắp run rẩy.
Dọa mấy anh cảnh sát sợ đến vội vàng bỏ chạy.
Còn Trương Trực Nam từ đầu đã bị dọa cho ngất xỉu, bị đưa ra ngoài.