Người đứng trước mặt mặc trường sam màu đen, trên tay cầm trường kích.
Trên đầu trùm nón áo choàng màu đen che khuất một bên mặt.
“Yêu nghiệt phương nào!”
Chúc Hạ Dương hét to, mấy thứ này cũng chỉ là “ỷ mạnh hiếp yếu” thôi.
Với lại chỗ này cũng không giống bãi đỗ xe tầng hầm, nhất định là gặp phải thứ dơ bẩn rồi.
Bị ma che mắt à?
“Quỷ đế đang ở đâu!”
Sao người này biết Dạ Minh, không lẽ là yêu ma gì đó sao?
Chúc Hạ Dương cảnh giác, tung đậu đồng trong túi ra.
Đậu đồng bay thẳng vào người hắn, hoặc có thể nói hắn vốn không hề né tránh!
Vậy mà hắn lại chẳng hề bị gì !
Chúc Hạ Dương kinh ngạc, xem ra đậu đồng không có tác dụng với loại ma cấp cao như vậy.
Ngay khi cô chuẩn bị tiếp tục lấy pháp bảo ra đối phó, người mặc áo choàng trước mặt lên tiếng.
“Mấy thứ này vô dụng với quỷ sai đâu, quỷ đế đang ở đâu!”
Giọng nói của người mặc áo choàng hết sức lạnh lùng, giọng điệu nghe có vẻ như không còn đủ kiên nhẫn.
“Tôi không biết anh đang nói gì, khuyên anh tốt nhất mau rời khỏi đây, cẩn thận bổn cô nương không khách sáo!”
Mặc kệ hắn là ai thì cũng không phải người tốt lành gì, cô sẽ không dễ dàng bán đứng Dạ Minh.
“Trên người của cô có mùi của quỷ đế đại nhân, nếu cô không nói, ta chỉ đành làm cho anh ta tan thành mây khói!”
Dứt câu, Mạc Thần đột nhiên bay đến bên cạnh người đội nón trùm, cổ anh ta bị nắm lấy, móng tay màu đen gần như sắp đâm nát da của anh ta.
“Nếu anh là quỷ sai, vậy đáng lẽ phải biết làm hại người chưa hết dương thọ là vi phạm quy định, anh không sợ bị trừng phạt sao?”
Trong lòng Chúc Hạ Dương căng thẳng, cô có vẻ cẩn thận từng ly từng tí.
Nếu làm người trước mặt nổi giận, cô thật sự lo lắng cho sự an nguy của Mạc Thần.
“Dù là phải xuống địa ngục vô tận, tôi cũng phải gặp được quỷ đế đại nhân!”
Nói xong, ngón tay của người mặc áo choàng siết chặt lại, cổ của Mạc Thần xuất hiện từng đường màu đỏ.
Giồng như dung nham có có thể bốc cháy bất cứ lúc nào.
“Được được được, tôi dẫn anh đi gặp anh ta!”
Chúc Hạ Dương lập tức trả lời.
Trên đường đi về, Chúc Hạ Dương nắm chặt tay của Mạc Thần - người đã phải chịu rất nhiều sự kinh hãi, đi theo sau người mặc áo choàng kia.
Cho dù là quỷ sai hay yêu ma thì cũng chỉ mong Dạ Minh đừng gặp chuyện.
Dạ Minh không có nhà, còn người mặc áo choàng thì ngồi đợi suốt đêm ở nhà Chúc Hạ Dương.
Vì mùi ở chỗ này rất nồng, còn có bài vị của Dạ Minh.
Nên chắc chắn đây chính là chỗ dừng chân của Dạ Minh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chúc Hạ Dương ngủ chưa đến hai tiếng đã tỉnh dậy.
Nói đúng hơn là bị Dạ Minh đánh thức.
Khi Chúc Hạ Dương mở mắt, tên đó đã bò lên người của cô.
Khiến cô suýt thì không thở nổi.
“Hụ hụ, anh mau tránh ra cho tôi!”
“Dậy rồi à? Tôi còn định hít thêm một ít âm khí.”
Vẻ mặt Dạ Minh tiếc nuối.
“Anh làm vậy sao tôi không dậy được chứ?” Chúc Hạ Dương nói, lại đột nhiên nhớ ra người mà tối qua đã về nhà với mình.
“Anh đợi một chút!”
Nói xong Chúc Hạ Dương đứng dậy, mở cửa nhìn ra bên ngoài, phòng khách không còn ai nữa.
“Tối qua có một tên tự xưng là quỷ sai đến tìm anh.”
“Quỷ sai?”
Vẻ mặt Dạ Minh đột nhiên nghiêm túc, giống như một giây trước là một người khác vậy.
Anh lập tức phóng ra khỏi phòng ngủ đi ra phòng khách.
Trên bàn có một sợi tóc màu tím.
Biểu cảm trên mặt Dạ Minh càng u ám hơn, giống như đã xảy ra chuyện lớn gì vậy.
Ngay sau đó Dạ Minh bỗng biến mất trước mặt Chúc Hạ Dương.
Lại bỏ đi không nói lời nào.
Sau khi bày bữa sáng trên bàn cho Mạc Thần, Chúc Hạ Dương đi xuống tiệm dưới lầu.
Và Dạ Minh vừa biến mất lúc nãy, bây giờ đã xuất hiện ngay trước một cánh cửa màu đỏ.
Màu đỏ trên cánh cửa cuộn sóng như sắp tràn ra ngoài vậy.
Hai bên có hai người đàn ông đầu rắn, ở trần, trong tay cầm binh khí có hình dạng rất kỳ lạ.
“Tham kiến Quỷ Đế Hằng Cổ!”
Hai người đàn ông đầu rắn quỳ xuống đất.