Quỷ Vực là nơi ở của Dạ Minh, nằm ở nơi cao nhất của Minh giới.
Vừa đặt chân tới Quỷ Vực, chỉ thấy một người đàn ông bước ra đón.
“Quỷ Đế đại nhân, U Liên.”
Vẻ mặt người đàn ông chuyển từ lo lắng sang vui vẻ, đưa tay đỡ U Liên vẫn còn yếu ớt.
“Người đâu, đỡ U Liên đi nghỉ ngơi!”
Dứt lời, hai thi nữ tới đỡ U Liên đi xuống.
“Đại nhân, ngài nhìn thấy sợi tóc đó rồi?”
“Ừm!”
Dạ Minh nhấc bước nói: “Dư Diễn, ta chia Quỷ Ấn làm hai mảnh giao cho cậu và U Liên mỗi người một nửa, từ này về sau, không ai dám động đến hai người nữa.”
“Đại nhân, không thể được! Quỷ ấn là vật thế nào chứ, sao có thể giao cho người dưới như chúng tôi.”
Dư Diễn vội vàng từ chối, nói xong thì quỳ xuống.
“Chưa rõ tung tích của yêu ma, muốn bắt hết bọn chúng thì cần thêm chút thời gian. Khi ta không ở đây, Quỷ vực giao cho hai người các cậu, người của Hằng Cổ ta, không phải ai muốn bắt nạt là được!”
“Nhưng mà đại nhân…”
“Lần sau muốn tìm ta thì cứ đến thẳng chỗ đó đi!”
“Vâng!”
Dư Diễn trả lời: “Đại nhân, Quỷ Đế Minh Tinh đã xuất hiện.”
Dạ Minh mỉm cười, sau đó dẫn theo Dư Diễn đến chỗ ở của Quỷ Vương Minh Tinh.
Trong Thanh Vực, một đứa bé khoảng sáu bảy tuổi đang chơi đùa, nụ cười trên mặt vô cùng xán lạn.
Thấy vậy, Dạ Minh có hơi ngạc nhiên.
“Quỷ Vương, cẩn thận…”
Thị nữ vừa dứt lời, Quỷ Vương Minh Tinh đã đâm sầm vào người Dạ Minh.
“Ngài là ai?”
“Đây là Quỷ Đế Hằng Cổ!” Thị nữ nói nhỏ bên tại Tiểu Quỷ Vương.
Quỷ Vương Minh Tinh cười hì hì, trên mặt đầy vẻ tò mò.
“Ngài chính là Quỷ Đế Hằng Cổ không già không chết sao? Ngài có thể gọi tôi là Chu Nhất, lúc sống bọn họ đều gọi tôi như vậy.”
Dạ Minh nhìn nốt chu sa rất rõ ràng trên cổ Chu Nhất,
Con người sau khi chết lại đến Âm Phủ làm quỷ, mà quỷ cũng có tuổi thọ.
Chỉ là không có thời gian cố định.
Âm thọ hết thì quỷ cũng chết.
Người chết vong tẫn.
Người bình thường sau khi chết sẽ phải chịu hình pháp gột rửa của địa, uống canh Mạnh Bà rồi lại tiếp tục đi đầu thai.
Quỷ sở hữu âm chức* thì khác.
*Âm chức: chức vụ làm việc của quỷ ở cõi âm.
Là một Âm chức thì khi nốt chu sa biến mất thì vong hồn cũng mất.
Chỉ có thể đợi quỷ có nốt chu sa giống vậy đến nhậm chức.
Cứ đổi mãi như vậy.
Mà Quỷ Đế Hằng Cổ là con quỷ duy nhất từ thượng cổ tới giờ không già không chết.
Anh đã tận mắt thấy mấy đời Diêm Vương thay đổi rồi.
Mà đứa bé trước mặt được coi là Quỷ sứ nhỏ tuổi nhất.
“Ôi, Quỷ Đế Hằng Cổ trở lại Minh giới rồi à, đã bắt hết yêu ma về rồi sao?”
Nghe vậy, Quỷ Đế Thị Huyết bước tới, sau lưng còn có Quỷ Đế Âm Sát và Quỷ Đế Dạ Oan theo sau.
Dạ Minh mỉm cười, lập tức trả lời: “Chuyện này không nhọc Quỷ Đế Thị Huyết phải lo lắng.”
“Cũng đúng, yêu ma thượng cổ trước giờ chưa từng trốn thoát, không biết lần này có phải do Hằng Cổ Quỷ Đế giám sát lỏng lẻo, tất nhiên là do Quỷ Đế Hằng Cổ tự mình đi bắt về rồi.”
Nói xong Quỷ Đế Thị Huyết đi đến trước mặt Chu Nhất vươn tay xoa đầu cậu, mà Chu Nhất ngẩng đầu nhìn hắn ta một cách bình tĩnh.
“Tin tức của Quỷ Đế Hằng Cổ cũng rất nhanh nhạy đấy, không biết có quà gì chào đón Quỷ Đế Minh Tinh đây?”
“Tất nhiên.”
Dư Diễn lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Dạ Minh, Dạ Minh cầm lấy mở ra.
Bên trong hộp là một viên trân chân màu đỏ, trong viên trân châu hình như có thứ gì đó đang lay động.
“Đây là Tinh Phách Châu của Na Tra, năm đó Lý Thiên Vương vì muốn xin lỗi nên đã giao viên Tinh Phách Châu này cho Long Vương, mà nghìn năm trước Long Vương đã tặng nó cho ta, từ hôm nay, viên Tinh Phách Châu này là của cậu!”
Chu Nhất nhìn viên trân châu trong hộp, vẻ mặt ngạc nhiên, gương mặt đáng yêu lộ rõ ánh mắt mong đợi, sau khi nhận lấy thì nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Mà ba người kia nhìn thấy món quà này, tỏ vẻ không thể tin.
“Không hổ là Quỷ Đế Hằng Cổ, tiện tay lấy một món cũng là bảo vật thượng cổ!”
“Bản đế mệt rồi, xin cáo từ!”
Dạ Minh dẫn theo Dư Diễn rời đi, Chu Nhất vẫy tay tạm biệt, sau đó cầm theo Tinh Phách Châu chạy đi.
Chỉ còn ba người lung lay trong gió lạnh.