Nửa đêm, Chúc Hạ Dương tỉnh lại.
Bị nghẹn tỉnh.
Vừa đưa tay định bật đèn, lại nhớ ra bà nội còn đang ngủ bên cạnh, lại rút tay về.
Cô quay sang nhìn gương mặt bà nội trong bóng đêm mờ ảo, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Cô chưa bao giờ gặp cha mẹ, bà nội chính là cha mẹ của cô.
Khoảnh khắc đóng cửa phòng lại, khóe môi Chúc Hạ Dương cong lên một nụ cười hạnh phúc.
Sau khi đi từ nhà vệ sinh ra, Chúc Hạ Dương cảm giác sau lưng hơi lạnh, không cần nghĩ cũng biết là ai.
“Dạ Minh, sau này anh không thể xuất hiện ở nhà tôi nữa, anh mau ra ngoài đi!”
Chúc Hạ Dương vội vàng nhỏ giọng nói, đồng thời đẩy Dạ Minh ra ngoài phòng.
Dạ Minh nhẹ nhàng động thân thể, cả người lập tức giống như một tảng đá lớn, Chúc Hạ Dương cố gắng đẩy mãi mà không nhúc nhích chút nào.
“Sao vậy, bà lão tỉnh rồi thì lập tức muốn đuổi tôi đi? Cho dù không cảm ơn cũng không thể làm vậy chứ?”
“Anh hai à, tôi xin anh, là tôi lặng lẽ bái sư, lặng lẽ học mấy thứ bắt ma gì đó, bà nội tôi mà biết chắc chắn sẽ rất tức giận. Hơn nữa anh là Quỷ Đế, chắc chắn âm khí trên người sẽ bị bà nội phát hiện!”
Vẻ mặt Chúc Hạ Dương sốt ruột, giọng nói cũng trở nên dồn dập.
Không biết vì sao, Chúc Hạ Dương rất không muốn thân phận của Dạ Minh bị bại lộ.
Chẳng lẽ do sợ chuyện mình lén lút bái sư bị lộ?
Nếu cô nói cho bà biết Dạ Minh là Ma Vương thì bà chắc chắn sẽ tìm người nghĩ cách đuổi Dạ Minh đi.
“Anh mau đi đi, tôi xin anh đó.”
Nếu không bị phát hiện, thỉnh thoảng cô cũng có thể nhìn thấy anh.
Khóe miệng Dạ Minh khẽ nhếch, tay nâng cằm Chúc Hạ Dương lên.
Anh nhìn đôi mắt màu trắng kia, anh như thấy chính mình trong sắc trắng ấy.
Nếu đôi mắt của cô màu đen thì tuyệt vời biết bao.
Nếu từ đầu cô không có đôi mắt này thì tốt biết bao!
“Cô cảm thấy nếu bà ấy có thể nhận ra thì lúc ở bệnh viện lại không nhận ra sao?”
Chúc Hạ Dương hơi mơ màng.
Lời này có nghĩa là bà nội thật sự không biết Dạ Minh là quỷ?
“Có ý gì?”
“Ngu ngốc, tôi đường đường là Quỷ Vương, dễ bị lộ như vậy sao?”
Dạ Minh nói xong từ từ đổ người về phía trước, sáp mặt tới gần tai Chúc Hạ Dương.
“Tôi chỉ muốn một mình cô cảm nhận được hơi thở của tôi.”
Hơi thở lạnh lẽo nhè nhẹ của Dạ Minh không khiến Chúc Hạ Dương cảm thấy lạnh, ngược lại gương mặt lại hơi nóng.
Gần đây người này bị làm sao vậy, có phải đến tuổi dậy thì rồi không?
Lúc trước không thấy anh ta tùy ý như vậy, vội vàng như vậy.
Chúc Hạ Dương cảm thấy được trong lòng đang không được bình tĩnh, đang định xoay người rời đi, lại bị anh bắt lại.
Khoảnh khắc vừa rồi khiến anh ngửi được một mùi hương thơm ngát trên tóc cô.
Giống như cố ý trêu chọc, khiến trái tim đã đóng băng nhiều năm của anh lại bắt đầu đập mạnh.
Anh không muốn mất đi người trước mắt.
Lúc này đây, anh nhất định phải có được cô!
“Anh muốn làm gì?”
Chúc Hạ Dương thấy thái độ khác thường của Dạ Minh, chẳng lẽ ở nhân gian khô khan nhàm chán quá nên muốn trêu chọc con gái sao?
Muốn ghẹo gái cũng đừng có tìm cô chứ.
“Quay về phòng ngủ đi.”
Chúc Hạ Dương sửng sốt, chuyện mình ngủ ở đâu thì liên quan gì đến anh ta chứ?
“Đầu óc anh bị hỏng rồi hả?”
Chúc Hạ Dương trợn mắt, xoay người định bỏ đi, lại phát hiện cổ tay bị túm chặt giãy mãi không ra.
“Về phòng riêng của cô ngủ đi!”
Chết tiệt, tên này lại phát điên cái gì vậy.
Nếu Quỷ Vương tức giận bóp chết mình, vậy cũng không có lợi.
Bà nội vừa mới tỉnh lại, cô còn muốn chăm sóc bà thật tốt nữa.
Không còn cách nào khác, Chúc Hạ Dương chỉ có thể bị sói cưỡng ép trở về phòng mình.
Nghĩ lại thì tự mình còn thấy sợ!