"Bà nội..."
Chúc Hạ Dương đưa tay dùng chu sa vây quanh giường lại, lập tức móc từ trong túi ra một nắm nhang đã đốt dở.
Nhắm hai mắt lại, linh khí toàn thân ngưng kết, đầu ngón tay lập tức bùng lên một ngọn lửa.
Nghe Bắc Minh Nghiễn nói đây là thuật pháp của nhà họ Bắc Minh, Chúc Hạ Dương luôn thực hiện rất dễ dàng.
Châm lửa đốt nhang, dùng khói xông bên ngoài giường, quỷ ăn thịt đen thùi lùi ngồi xổm ở góc nhà phát run.
Quả nhiên là những thứ dùng để tế quỷ vương đúng là không bình thường.
Nhưng mà nếu Dạ Minh biết mình dùng nhang đã cúng anh ta đi trấn quỷ thì không biết có bóp chết mình không?
Thấy nhang đã sắp cháy hết, con quỷ kia cũng dần trở lại dáng vẻ độc ác trước đó, Chúc Hạ Dương bắt đầu lo lắng.
"Thật là đói, thật là đói quá... Tôi muốn ăn thịt, thịt..."
Quỷ ăn thịt bay lên không trung, lỗ tai vừa nhọn vừa dài, đầu trọc trụi lủi, nhìn cực kỳ giống mấy ác ma trong tv.
Chúc Hạ Dương móc ra ba lá bùa, dùng máu của mình vẻ lời nguyền lên trên, lập tức đốt.
Tàn tro nhẹ nhàng bay về phía quỷ ăn thịt, dính lên người của nó tạo ra tiếng xèo xèo như nướng thịt.
"Á..."
Quỷ ăn thịt đột nhiên hét lên một tiếng, nhe răng trợn mắt để lộ răng nanh bén nhọn lao ra ngoài.
Chúc Hạ Dương giật mình, xem ra tên này muốn làm liều rồi.
Thanh Lăng thấy vậy thì cầm móng lừa đen trong tay liên tiếp lùi về sau, ngồi trong góc nhà, mà Chúc Hạ Dương thì nhanh chóng lấy trường kiếm trong người ra.
"Mày có thanh kiếm này cũng không diệt được tao, tao muốn mày chết."
Trong nháy mắt quỷ ăn thịt đã vọt tới, Chúc Hạ Dương chém một cái... Gã ta biến mất không thấy đâu sau đó lại đột nhiên xuất hiện.
Sau mấy hiệp như vậy Chúc Hạ Dương cảm thấy thể lực của mình đã bị dùng hết, tốc độ của tên này nhanh hơn cô tưởng tượng.
"Các người đều là thức ăn của tôi."
"Muốn làm hại nhân gian thì phải hỏi thử thanh kiếm trong tay tôi." Dù trong lòng Chúc Hạ Dương đang rất sợ nhưng mà ngoài mặt vẫn đang giả vờ bình tĩnh.
Mà tên quỷ kia lại cười ha hả, vẻ mặt khinh thường.
"Dù có cầm thanh kiếm này thì cũng không phải là một người, mày chỉ là một phế vật mà thôi, khi thanh kiếm này xuất hiện thì các tiểu quỷ như tao sẽ hồn phi phách tán, nhưng mà lúc này mày cầm cây kiếm này trong tay lại chật vật như vậy, nực cười..."
Tiểu quỷ?
Trước mắt chỉ là một tiểu quỷ, Chúc Hạ Dương không biết khi gặp phải thứ còn mạnh hơn nó thì mình phải làm thế nào.
Chỉ có thể nói là năng lực của mình chưa đủ.
Bàn tay cầm kiếm của Chúc Hạ Dương siết chặt lại... sau đó vọt tới.
Quỷ ăn thịt chớp mắt lại biến thành một làn khói, lại bất ngờ xuất hiện trước mặt Chúc Hạ Dương, cười quỷ dị sau đó chui vào người Chúc Hạ Dương.
"Sống sống chết chết, thứ sống cùng lắm chỉ là cơ thể bằng thịt này, linh hồn sống mới có ý nghĩa." Giọng Chúc Hạ Dương trở nên khàn khàn, kiếm trong tay rơi xuống đất xoay người đi về phía của Thanh Lăng.
Lúc thấy Chúc Hạ Dương giao chiến với quỷ thì Thanh Lăng đã bị dọa sợ không nhẹ, lúc này thấy Chúc Hạ Dương bị nhập càng khiến cô ấy mất hồn vía, lo lắng không thôi, vô cùng hoảng sợ.
"Ha ha ha, thân xác này khiến tao rất thoải mái, chỉ tiếc là không thể ăn."
Chúc Hạ Dương bắt đầu nâng cánh tay của mình lên, vừa trầm trồ vừa nói.
"Vậy ăn mày trước đi."
Bỗng nhiên cơ thể của Chúc Hạ Dương bay nhanh về phía Thanh Lăng, trong lúc cuối cùng quyết định, thân thể cô bỗng dừng lại.
"Mày đừng có mơ, tao sẽ không để mày được như ý." Chúc Hạ Dương cố gắng khống chế lý trí của mình.
"Xem ra linh hồn của mày hiếu thắng hơn cơ thể mày, muốn ăn mày còn phải chờ thêm chút thời gian nữa.
Mặt của Chúc Hạ Dương lúc thì trở nên dữ tợn, lúc thì trở nên đau đớn, cô đang giành quyền khống chế cơ thể mình với một linh hồn khác.