Người đến có dáng người nhỏ bé và yếu ớt, cộng thêm giọng rống giận vừa rồi thì chắc chắn là một phụ nữ.
Người đó mặc một áo choàng màu đen rất rộng, mũ rộng che kín gương mặt.
"Gia chủ của Bắc Minh thế gia - thế gia đứng đầu lại rảnh rỗi để ý đến chuyện của một cô gái nhỏ."
Giọng nói bình thản của người phụ nữ lại ẩn chứa sự châm biếm, lập tức đi đến bên cạnh Chúc Hạ Dương.
Có một dòng máu đỏ nhỏ từ vết nứt của mặt dây chuyền ngọc ra rơi lên xương quai xanh của Chúc Hạ Dương.
Da của Chúc Hạ Dương lại cứ như là bọt biển vậy, lập tức thấm hút giọt máu.
Người phụ nữ lập tức thi pháp vào viên ngọc mới ngăn được dòng máu đang tràn ra ngoài.
"Đê tiện!"
Giọng của người phụ nữ trở nên lạnh lùng, bàn tay lại dịu dàng xoa lên gương mặt của Chúc Hạ Dương.
Dịu dàng như vậy, thương tiếc như vậy.
"Chuyện của gia tộc Bắc Minh há là chuyện mà người ngoài như các người có thể hiểu được, nếu như các hạ đã quan tâm đến đồ đệ cưng như vậy, vậy thì giao con bé cho ngươi."
Nói xong Bắc Minh Nghiễn dẫn Trường Sinh xoay người biến mất.
Người phụ nữ nâng người Chúc Hạ Dương lên, ôm cô vào lồng ngực, cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của Chúc Hạ Dương.
"Đã lâu không gặp..."
Bốn chữ ngắn ngủi lại như ẩn chứa muộn phiền, sự thương tiếc và cả vui mừng.
Lại như có sự đau lòng.
Một giọt lệ trong suốt rơi vào gương mặt của Chúc Hạ Dương, sau đó người phụ nữ đặt Chúc Hạ Dương nằm ngang, biến mất trong bóng đêm.
Lúc Chúc Hạ Dương tỉnh lại đã ở nhà mình, nằm trên giường của mình.
Đồng thời quần áo cũng đã được thay.
Chuyện gì vậy chứ?
Chúc Hạ Dương vội vàng ngồi dậy, lại đau đến nỗi hít một hơi lạnh.
Cơ thể chết tiệt này lại đau như là lần trước lúc ở nghĩa địa Tây Sơn vậy.
Chúc Hạ Dương ngồi trên giường nghĩ thế nào cũng không hiểu, không phải là mình đã đi xem bệnh cho bà nội của Thanh Lăng rồi sao, không phải là bị nhập sao, sao lại nằm trong phòng mình?
Chuyện này cũng quá kỳ lạ rồi.
Cô cố gắng xuống giường, vừa đi ra ngoài vừa xoa xoa đầu như muốn nổ tung của mình.
Vừa mới mở cửa ra đã nghe thấy tiếng Thanh Vân, Dạ Minh đang nằm trên sofa.
Chúc Hạ Dương cố nén lửa giận trong lòng đi tới đặt mông ngồi xuống bên cạnh anh.
"Tỉnh rồi?"
Rõ ràng sofa đã không có chỗ trống nhưng mà Chúc Hạ Dương vẫn cố gắng chen vào, ban đầu cô còn cho rằng Dạ Minh sẽ tức giận, lại không ngờ rằng anh chẳng những không giận lại còn có vẻ như đang quan tâm mình.
Dạ Minh ngồi dậy sát lại người của Chúc Hạ Dương ngửi ngửi.
Giống như là chó đang ngửi mùi thức ăn vậy.
"Anh làm gì vậy?"
"Trên người cô đã hết mùi thối rồi, ổn rồi."
Chúc Hạ Dương nhìn thoáng qua Dạ Minh, lập tức yên lặng.
Không biết tại sao trước mặt anh ta mình lại không biết phải nói gì.
Hai người đều không nói gì, bầu không khí lại trở nên rất xấu hổ.
Chúc Hạ Dương cảm giác cả người mình như bị kim đâm vậy, nếu còn không nói gì phá vỡ sự yên lặng này thì cô thấy mình sẽ phát điên mất.
"Không phải tôi đang xử lý ma quỷ sao, sao lại ở trong nhà?"
Chuyện xảy ra tối qua có phải là mộng du đâu, nhưng mà sao mình quay về được chứ?
Cái tên quỷ ăn thịt kia thì sao?
"Lần sau không nắm chắc thì bỏ chạy, đừng có khoe khoang."
Vẻ mặt Dạ Minh không đổi nhìn chằm chằm Thanh Vân, rõ ràng đang quan tâm nhưng mà biểu hiện bình tĩnh không gì sánh được.
Nhìn gò má của Dạ Minh, một lúc lâu sau Chúc Hạ Dương vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Chẳng lẽ là mình được anh ta cứu? Cũng được anh ta đưa về?
"Ai thay đồ ngủ giúp tôi?"
Chúc Hạ Dương hoảng hốt vội vàng che cơ thể mình lại, vẻ mặt sợ hãi nhìn Dạ Minh.
"Ngủ không cần thay quần áo sao? Thật ra tôi còn muốn tắm giúp em, chỉ là em quá nặng, tôi ngại phiền phức."
Gì cơ?
Chúc Hạ Dương giận đến nghiến răng, thật muốn bóp chết tên đàn ông thối trước mặt.
Cô túm lấy áo của Dạ Minh, vừa xé vừa gào rống: "Lưu manh, quỷ háo sắc! Ai cho anh thay quần áo cho tôi, quỷ háo sắc, dám sàm sỡ bà!"
"Bà đây muốn đâm mù mắt chó của anh!" Nói xong Chúc Hạ Dương bèn đẩy Dạ Minh đè xuống dưới người, đưa ngón tay ra như muốn đâm vào mắt anh.
Nhưng mà Dạ Minh lại chịu trận như là cá trên thớt vậy, lại như là đã từ bỏ phản kháng.