Trước khi vào nhà hàng, Bùi Hiểu Vũ đứng trước cửa kính, cố nặn ra một nụ cười. Cảm thấy không tự nhiên, cậu thử thêm vài lần nữa rồi mới bước vào phòng riêng.
Không ngoài dự đoán, Lục Hách Na cũng có mặt.
"Hiểu Vũ, lại đây." Tống Ngạn Minh tay đặt trên lưng ghế bên cạnh, vẻ mặt đầy tự hào và phấn khởi: "Tiểu thư Luna, còn nhớ không?"
Bùi Hiểu Vũ cười, đáp: "Tôi nhớ chứ." Sau đó quay sang chào Lục Hách Na: "Tiểu thư Luna, chào buổi tối."
Lục Hách Na mỉm cười: "Chào buổi tối, ngồi xuống đi."
Bữa tối nay là món Nam Phổ, món ăn được dọn lên rất nhanh.
Không cần Tống Ngạn Minh nói, Bùi Hiểu Vũ cũng hiểu rõ ý đồ tối nay của hắn: muốn công khai mối quan hệ tình cảm với cậu. Trong lúc vừa trò chuyện vừa ăn, Bùi Hiểu Vũ không kiềm được mà để cảm xúc hiện lên mặt, thậm chí phải vào nhà vệ sinh hai lần trong bữa ăn.
"Hiểu Vũ, chuyến đi Đông Bắc lần này của cậu thuận lợi chứ? Tôi thường nghe Ngạn Minh nhắc đến chuyện của cậu." Lục Hách Na chủ động bắt chuyện.
Cô luôn nhìn thẳng vào người đối diện khi nói, đôi mắt to vừa dịu dàng vừa sắc sảo khiến người khác không dám giả tạo trước mặt cô.
Bùi Hiểu Vũ không dám cười, đáp: "Cũng khá thuận lợi."
Tống Ngạn Minh tiếp lời: "Lúc đầu tôi còn lo cậu ấy không tự mình xử lý được."
Lục Hách Na nói: "Không phải có người hỗ trợ sao? Lo gì chứ, Hiểu Vũ đâu còn là trẻ con nữa."
"Đúng thế." Bùi Hiểu Vũ cười gượng, không thật lòng lắm.
Lục Hách Na chỉ mỉm cười, cúi đầu dùng bữa khiến Bùi Hiểu Vũ cảm thấy cô có gì đó thật kỳ lạ.
Tống Ngạn Minh phản bác: "Cậu ấy luôn ở bên cạnh tôi, chưa từng rời xa."
Lục Hách Na cười, nói: "Không phải mười lăm, mười sáu tuổi mới đến bên anh sao? Nói như thể anh nuôi lớn cậu ấy vậy."
Bùi Hiểu Vũ cười gượng gạo, không nói lời nào.
"Huống chi, chưa chắc anh hiểu Hiểu Vũ như anh nghĩ đâu." Lục Hách Na liếc nhìn Bùi Hiểu Vũ, khóe miệng nhếch lên với ý cười đầy hàm ý: "Đúng không?"
Tống Ngạn Minh cũng quay sang nhìn.
Bùi Hiểu Vũ có chút bối rối, lướt nhìn Tống Ngạn Minh rồi lại nhìn Lục Hách Na, ngập ngừng nói: "Có thể là vậy."
"Nhóc con này." Tống Ngạn Minh bật cười: "Nữ chủ nhân còn chưa vào cửa mà cậu đã đứng về phe cô ấy rồi à?"
Bùi Hiểu Vũ nhất thời không phản ứng kịp, nhìn Tống Ngạn Minh.
Tống Ngạn Minh cười đầy đắc ý, nói: "Lễ Giáng Sinh tôi và cô Lục sẽ đính hôn. Cậu là người đầu tiên biết đấy, bà ngoại tôi còn chưa hay."
"...." Bùi Hiểu Vũ biết giờ nên nói lời chúc mừng, nhưng mấy lần mở miệng đều không thốt ra được, những lời tốt đẹp cứ nghẹn lại trong lồng ngực.
"Ngạn Minh nói cậu là người thân cận nhất với anh ấy nên phải là người đầu tiên được báo tin." Lục Hách Na tiếp lời.
Tống Ngạn Minh: "Ngây người gì thế?"
Bùi Hiểu Vũ hoàn hồn, vội nâng ly: "Chúc mừng tiên sinh và tiểu thư Luna."
Ba người chạm ly, cái chạm như làm tan biến cả linh hồn của Bùi Hiểu Vũ.
Họ tiếp tục nói về những chuyện ở Quái Hà, Bùi Hiểu Vũ chỉ đáp lại một cách máy móc. Sau đó, câu chuyện chuyển hướng sang việc kinh doanh của Tống Ngạn Minh và Lục Hách Na.
Họ không né tránh Bùi Hiểu Vũ, cứ như thể cậu là một đứa trẻ trong nhà, tự nhiên trò chuyện với nhau.
Ngồi nghe gần một tiếng, Bùi Hiểu Vũ nhận ra rằng khi họ nói về công việc, hoàn toàn không có chút tình cảm nam nữ nào, chỉ có những cuộc thương thảo đầy sắc bén về tương lai hợp tác giữa hai gia đình.
Có lẽ tiên sinh thích kiểu người như vậy, Bùi Hiểu Vũ nghĩ.
Cây sắt già nở hoa nhưng nở chẳng đẹp chút nào.
Dù thực tế là vậy nhưng qua thái độ có thể thấy Tống Ngạn Minh rất sẵn lòng nhường nhịn Lục Hách Na, liên tục mỉm cười và lịch sự gắp thức ăn cho cô.
Kết thúc bữa ăn, Tống Ngạn Minh nói muốn đi uống vài ly. Bùi Hiểu Vũ đương nhiên hiểu ý, bèn nói mình sẽ đến Kim Á xem tình hình.
Nhưng thay vì đến Kim Á, Bùi Hiểu Vũ tìm chỗ gọi điện cho Trương Chí Minh. Trương Chí Minh bảo đang ở nhà nên cậu mua ít đồ ăn và thức uống rồi lái xe qua đó.
Trương Chí Minh không sống ở nhà Kim Thành, anh ta thuê một căn hộ gần tòa soạn báo. Đó là căn hộ tầng ba trong một khu chung cư cũ. Bình thường dưới nhà chỉ đậu xe của Trương Chí Minh nên anh ta không bận tâm đến vị trí.
Bùi Hiểu Vũ thử đỗ xe nhưng không chen vào được, bèn đứng dưới gọi Trương Chí Minh.
"Cậu đến rồi à." Trương Chí Minh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thò đầu ra nhìn thấy bên cạnh Bùi Hiểu Vũ là một chiếc xe mới, liền chạy xuống: "Tống tiên sinh mua xe mới à?"
Bùi Hiểu Vũ đáp: "Của em, tiên sinh tặng đấy."
Trương Chí Minh rất ngạc nhiên nhưng ánh mắt thoáng qua một nét buồn khó nhận ra. Anh ta nhanh chóng nở nụ cười chúc mừng Bùi Hiểu Vũ: "Tống tiên sinh thật tốt với cậu."
Bùi Hiểu Vũ thở dài.
"Như vậy là tốt lắm rồi." Trương Chí Minh khẽ nói.
Họ hiểu tâm trạng và hoàn cảnh của nhau, không nói thêm gì nữa. Trương Chí Minh lùi xe lại, để Bùi Hiểu Vũ đỗ xe xong rồi cùng nhau mang đồ ăn lên tầng.
"Chuyến công tác thế nào? Xem ra cậu về đúng hạn, chắc là thuận lợi nhỉ." Trương Chí Minh lớn hơn Bùi Hiểu Vũ vài tuổi, dùng giọng điệu quan tâm như một người anh.
Bùi Hiểu Vũ vừa vào cửa định kể hết mọi chuyện, từ những gì xảy ra ở Quái Hà đến chuyện tình cảm của Tống Ngạn Minh để tìm chút an ủi từ Trương Chí Minh thì lại thấy trong nhà toàn là thùng giấy.
"Anh...." Bùi Hiểu Vũ đứng ở lối vào, tay vẫn cầm mấy chai rượu, quay lại nhìn Trương Chí Minh.
"Sao vậy?" Trương Chí Minh cười thoải mái, đóng cửa rồi thúc giục Bùi Hiểu Vũ vào nhà.
Dù biết trước rằng Trương Chí Minh sẽ rời Nam Phổ nhưng khi nhìn thấy anh thu dọn đồ đạc để chuẩn bị đi, Bùi Hiểu Vũ vẫn không khỏi buồn bã.
Căn hộ này Trương Chí Minh đã ở nhiều năm, do Kim Thành thuê cho anh. Ở Nam Phổ có rất nhiều khu chung cư cũ như thế này, hành lang nhỏ hẹp, phòng ốc cũng khiêm tốn, giá thuê không rẻ mà cũng chẳng quá đắt.
Ban đầu, khi Trương Chí Minh vẫn chỉ là một nhân viên nhỏ của tòa soạn báo, chưa phải trợ lý cho Kim Thành, anh được thuê cho căn hộ này với diện tích khá nhỏ. Sau này, dù sự nghiệp thăng tiến, với mức lương của mình anh hoàn toàn có thể ở nơi tốt hơn nhưng Trương Chí Minh vẫn không chuyển đi.
Trương Chí Minh nâng ly: "Sớm muộn gì cũng phải đi thôi, bên Phúc Kiến cứ giục mãi rồi."
"Em biết." Bùi Hiểu Vũ mím môi, cụng ly với Trương Chí Minh: "Chỉ là nghĩ anh đi rồi, ở Nam Phổ em chẳng còn ai là bạn nữa."
"Đồng Đồng, Gia Vỹ chẳng phải là bạn của cậu sao? Cậu còn có Tống tiên sinh nữa mà." Trương Chí Minh cười, cảm thấy Bùi Hiểu Vũ còn trẻ, vẫn còn nhiều cơ hội. Không có Tống Ngạn Minh thì sau này cũng sẽ có người khác.
Bùi Hiểu Vũ lật tìm trong đĩa món ăn lấy một miếng xương giòn, nói: "Không giống nhau."
Trương Chí Minh: "Ít nhất cậu vẫn còn tiên sinh của cậu. Cậu xem, vừa mua xe cho cậu, tốt biết bao."
Bùi Hiểu Vũ cúi đầu, tay cầm ly rượu, khẽ nói: "Tiên sinh sắp đính hôn rồi."
"Với tiểu thư Lục sao?"
"Vâng."
Theo những năm tháng làm việc với Kim Thành, Trương Chí Minh đã tiếp xúc không ít với Tống Ngạn Minh. Dù không thường xuyên gặp trực tiếp, anh vẫn nhận ra Tống Ngạn Minh là người khá kén chọn.
Sự kén chọn đó thể hiện ở nhiều khía cạnh, bao gồm cả việc chọn bạn đời, vì thế Trương Chí Minh luôn nghĩ rằng Tống Ngạn Minh sẽ không kết hôn sớm như vậy.
Một lúc sau anh mới cất lời: "Khi nào vậy?"
Bùi Hiểu Vũ đáp: "Lễ Giáng Sinh họ sẽ đính hôn, còn cưới thì chưa biết."
Trương Chí Minh: "Tôi nghe nói tiểu thư Lục đầu tháng 12 sẽ nhậm chức Chủ tịch Hội đồng Giám sát Ngân hàng Nam Phổ. Không biết việc này có liên quan đến lễ đính hôn không?"
"Nếu nói vậy thì chắc chắn có. Lúc ăn tối họ cũng nhắc đến, hai nhà Tống – Lục liên hôn sẽ thúc đẩy nhiều hợp tác kinh tế. Nếu tiểu thư Lục đảm nhiệm chức vụ này, việc hợp tác sẽ càng thuận lợi và chặt chẽ hơn."
Bùi Hiểu Vũ nói xong, bổ sung thêm: "Nhưng tiên sinh thực sự thích tiểu thư Lục."
"Tiên sinh của cậu...."
"Tiên sinh trước giờ luôn nói, thích những người phụ nữ giỏi giang và độc lập."
"Tôi biết." Trương Chí Minh không nhịn được cười: "Mấy người ông chủ Lý chẳng phải vẫn luôn trêu Tống tiên sinh sao, bảo rằng Tống tiên sinh đang tìm một đối tác thương mại."
Bùi Hiểu Vũ cũng bật cười.
Trương Chí Minh: "Vậy biết làm sao đây, cậu mới có 20 tuổi mà."
"Haizz....."
"Haizz...."
Tiếng thở dài nối tiếp, không có cách nào giải quyết.
Bùi Hiểu Vũ uống say, định xuống dưới lái xe về. Trương Chí Minh không yên tâm, ngăn cậu lại rồi gọi cho Lý Gia Vỹ.
Kim Thành và Tống Ngạn Minh có mối quan hệ thân thiết, nên trợ lý, tài xế của họ cũng thường xuyên qua lại.
Nhưng người của Lý Tướng Như thì lại không hay tiếp xúc với họ, một phần vì Lý Tướng Như tự mình giỏi võ, không thường đưa người theo tụ tập, phần khác là người của anh ta toàn những người xuất thân từ các băng nhóm, không hợp chơi với những người như Trương Chí Minh và Bùi Hiểu Vũ, mà họ cũng cho rằng hai người này chỉ là những "đóa hoa trong nhà kính".
Trước đây, khi nói về chuyện này, Bùi Hiểu Vũ từng đùa rằng đó là vì trong nhóm người của Lý Tướng Như không có ai là đồng tính.
Uống xong rượu lại bị gió thổi qua, Bùi Hiểu Vũ nằm dài trên sofa, bắt đầu lảm nhảm: "Họ mới quen nhau được mấy ngày mà đã định cưới."
"Em chỉ đi công tác ở Đông Bắc một chuyến, tiên sinh ở nhà đã chẳng chịu ngoan ngoãn gì cả! Em nhớ tiên sinh biết bao, nhớ cả ngày lẫn đêm."
"Anh nói xem, tiên sinh vẫn còn là trai tân không nhỉ, hức..... Ưm!"
Trương Chí Minh không biết Tống Ngạn Minh đã nghe được bao nhiêu nhưng dựa vào biểu cảm, câu cuối cùng chắc chắn đã lọt tai.
"Tống tiên sinh, sao ngài lại đến đây?" Trương Chí Minh lúng túng, vội vàng dọn dẹp bàn đầy đồ bừa bộn của hai người.
Căn hộ không lớn, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy toàn bộ phòng khách, bao gồm cả Bùi Hiểu Vũ đang nằm trên sofa lẩm bẩm.
Anh ta liếc nhìn Lý Gia Vỹ phía sau Tống Ngạn Minh. Người kia nhún vai, ý bảo chuyện ngoài ý muốn, anh ta cũng không thể làm gì.
Tống Ngạn Minh không vui, liếc nhìn Bùi Hiểu Vũ trên sofa, nhíu mày nói: "Uống say rồi à?"
Trương Chí Minh gật đầu: "Có lẽ vì tôi sắp đi nên Hiểu Vũ uống hơi nhiều."
Tống Ngạn Minh không nói gì, quay sang bảo Lý Gia Vỹ: "Khiêng xuống."
"Vâng, tiên sinh." Lý Gia Vỹ bước vào, Trương Chí Minh hỗ trợ đưa Bùi Hiểu Vũ lên lưng Lý Gia Vỹ.
Lý Gia Vỹ thấp hơn Bùi Hiểu Vũ một chút, dáng người gầy gò và linh hoạt.
Bùi Hiểu Vũ vẫn chưa hoàn toàn mất ý thức, cậu biết Trương Chí Minh đã gọi cho Lý Gia Vỹ. Lúc này, nằm trên lưng Lý Gia Vỹ, cậu vẫn không quên quay lại chào tạm biệt Trương Chí Minh.
Chỉ là cậu không nhận ra rằng, Tống Ngạn Minh đang đứng ngay phía sau.
Tống Ngạn Minh bảo Lý Gia Vỹ lái chiếc xe mới của Bùi Hiểu Vũ về nhà, còn mình thì lái xe chở cậu đi.
Bùi Hiểu Vũ bị đặt vào ghế sau, mắt lờ đờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật bên ngoài chuyển động, bóng dáng Trương Chí Minh dần nhỏ lại, cho đến khi biến mất sau khúc cua.
"Gia Vỹ....." Bùi Hiểu Vũ gọi khẽ.
Tống Ngạn Minh liếc nhìn cậu qua gương chiếu hậu, không giải thích gì, chỉ "ừ" một tiếng.
Tống Ngạn Minh vừa bàn xong kế hoạch nhậm chức tháng sau với Lục Hách Na thì về nhà. Hắn tình cờ thấy Lý Gia Vỹ lái xe ra ngoài giữa đêm, hỏi thăm thì biết được Bùi Hiểu Vũ say rượu ở nhà Trương Chí Minh nên quyết định đi cùng.
Hắn luôn biết rằng Bùi Hiểu Vũ và Trương Chí Minh có quan hệ rất thân thiết. Bây giờ Trương Chí Minh sắp chuyển đến Phúc Kiến, Tống Ngạn Minh lại lo lắng mơ hồ rằng Bùi Hiểu Vũ sẽ học theo Trương Chí Minh.
Chuyện cậu nằng nặc đòi đi công tác ở Quái Hà, tám phần cũng là do học từ Trương Chí Minh mà ra.
"Gia Vỹ...." Bùi Hiểu Vũ lại rên rỉ, chưa đợi Tống Ngạn Minh trả lời, cậu đột nhiên cao giọng: "Đi đi!"
"Đi đâu?" Tống Ngạn Minh nắm chặt vô-lăng bằng những ngón tay thon dài. Trước mặt hắn, Bùi Hiểu Vũ luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, rất hiếm khi bộc lộ dáng vẻ thế này. Dù hơi đáng ghét nhưng cũng có chút đáng yêu.
Tống Ngạn Minh khẽ bật cười.
Bùi Hiểu Vũ lẩm bẩm, giọng buồn bã: "Bà ngoại đã đi rồi... anh Tam đã đi rồi... Giờ đến cả anh Chí Minh, hức, cũng đi... Người đối tốt với tôi trên đời này, đều sẽ rời đi."