Bùi Hiểu Vũ xong việc, bỗng dưng có chút rảnh rỗi.
Nhưng tiên sinh đã dặn rằng hôm nay muốn ngủ bù, không có việc gì gấp thì đừng đánh thức tiên sinh, chỉ cần chiều tối gọi tiên sinh dậy để cùng đi ăn tối bên nhà lão phu nhân.
Bùi Hiểu Vũ nhìn đồng hồ, mới có hai giờ chiều, vẫn còn sớm.
Ở góc sau cửa hàng Vĩnh Tân, cậu rút điếu thuốc ra. Hộp thuốc Tam Bào Đài đã hút gần hết, chỉ còn một điếu cuối cùng. Cậu ngậm điếu thuốc vào miệng, châm lửa, rồi vo tròn bao thuốc xanh rêu và vứt đi.
Cậu học hút thuốc từ Tống Ngạn Minh, nhưng tiên sinh hút loại Đại Tiền Môn, cao cấp hơn chút.
"Anh Hiểu Vũ." Một nhân viên của cửa hàng Vĩnh Tân đi ngang, chào hỏi Bùi Hiểu Vũ.
Cậu nở nụ cười thân thiện đáp lại.
Người nhân viên đưa cậu điếu thuốc. Bùi Hiểu Vũ nhận lấy nhưng không hút, chỉ kẹp vào tay, "Dạo này thế nào?"
Thực ra cậu chẳng để tâm lắm cuộc sống của họ ra sao nhưng cậu đã tạo thành thói quen duy trì quan hệ tốt với mọi người vì họ đều là nhân viên của Tống Ngạn Minh.
Cậu chỉ muốn giúp tiên sinh quan sát họ để tiên sinh bớt bận tâm.
Người nhân viên cười, "Vẫn ổn cả, anh Hiểu Vũ, hôm nay anh có bận không? Tôi mời anh ăn tối."
Bùi Hiểu Vũ cao hơn anh ta nửa cái đầu, cậu hơi cúi xuống nhìn, "Hôm nay tôi không có thời gian."
"Vậy ngày mai? Khi nào anh có thời gian cũng được." Người nhân viên đề nghị.
Bùi Hiểu Vũ rút chìa khóa xe từ túi quần, nhìn anh ta nói, "Có việc gì thì cứ nói thẳng."
Người nhân viên ngại ngùng gãi đầu, "Em gái họ của tôi mới đến Thượng Hải, muốn tìm việc làm. Tôi nghe nói bên khu vực thời trang nữ còn đang tuyển, không biết........"
"Trực tiếp tìm Gia Viễn là được rồi." Bùi Hiểu Vũ nói và mỉm cười quay bước, "Chỗ khác thì tôi có thể giúp, còn khu thời trang thì anh biết rồi đó."
Người nhân viên không được như ý, gãi đầu ngượng ngùng, "Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn anh Hiểu Vũ."
-
Chiếc xe của Bùi Hiểu Vũ đỗ ngay trước cửa hàng Vĩnh Tân. Đây là chỗ đậu xe riêng của Tống Ngạn Minh nhưng vì Bùi Hiểu Vũ là cánh tay phải của Tống Ngạn Minh nên người không đến mà cánh tay đến vẫn được phép đậu.
Chậm rãi lái xe về Tống trạch, Bùi Hiểu Vũ thấy chú Vĩnh đang cho mèo hoang trong sân ăn cá khô.
"Chú Vĩnh, tiên sinh đã dậy chưa?" Cậu cũng ngồi xuống, nhặt một miếng cá khô ném xuống đất cho mèo ăn.
Chú Vĩnh nhíu mày nói, "Dậy rồi, lúc nãy ông chủ Kim đến, tiên sinh còn đang tìm cậu đấy."
"Ồ." Bùi Hiểu Vũ đứng dậy. Con mèo nhỏ thấy vậy định đi theo, Bùi Hiểu Vũ lập tức tránh qua một bên: "Đừng có lại gần!"
Chú Vĩnh tức giận: "Tự cậu muốn trêu chọc nó đấy chứ!"
Bùi Hiểu Vũ cười hì hì: "Cháu vào trong đây."
Vừa vào đến cửa, cậu nghe thấy tiếng Kim Thành giận dữ mắng chửi điều gì đó nhưng nghe không rõ. Đang phân vân không biết có nên tiến lại gần hay không thì Tống Ngạn Minh lên tiếng: "Kết hôn chẳng qua là mấy chuyện vặt vãnh, cứ thế mà làm thôi."
Dường như đã quá ngán ngẩm với những lời than thở của Kim Thành, giọng Tống Ngạn Minh uể oải, không mấy để tâm.
Bùi Hiểu Vũ đứng yên bên cửa, thầm tưởng tượng cảnh Tống Ngạn Minh tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn phải lắng nghe những chuyện gia đình vụn vặt.
"Hôn lễ của tôi! Tại sao phải nghe theo ý họ?!" Kim Thành tức giận, có vẻ kích động đến mức đứng bật dậy. Giây tiếp theo đã nghe Tống Ngạn Minh lo lắng kêu lên, "Này, đừng làm rơi tàn thuốc lên sofa của tôi, da nhập khẩu đấy."
Kim Thành: "Cậu có phải bạn tôi không đấy?"
Tống Ngạn Minh: "Phải chứ."
Kim Thành: "Tôi nhờ cậu góp ý mà cậu chỉ quan tâm đến sofa da của cậu thôi sao?"
Biết mình hơi quá, Tống Ngạn Minh ngừng lại rồi nói: "Hay thế này, cậu và Tiểu Mạn ra nước ngoài tổ chức hôn lễ đi. Hoặc tôi sẽ nhờ Hiểu Vũ tìm người trói cha cô ấy lại, tổ chức xong rồi hãy thả ra."
Bùi Hiểu Vũ cố nhịn cười.
"Đồ trời đánh, Tống Ngạn Minh." Kim Thành bật cười vì tức, ngồi xuống thở dài. Nhìn người bạn thân từ nhỏ với dáng vẻ chẳng nghiêm túc gì, anh ta không nhịn được nói: "Cậu cũng nên tìm người đi chứ, lớn tuổi thế rồi."
Tống Ngạn Minh: "Không có thời gian, bận lắm."
Kim Thành cười: "Để tôi giới thiệu cho nhé?"
Tống Ngạn Minh: "Lại giới thiệu bạn học của cậu hả? Không muốn đâu."
Kim Thành: "Vậy cậu thích người như thế nào?"
Bùi Hiểu Vũ nín thở.
"Ừm......" Tống Ngạn Minh suy nghĩ một lúc, "Vẫn chưa biết, có lẽ là người giỏi giang?"
Kim Thành cạn lời, "Thế thì cậu nên tìm đối tác làm ăn trong hội thương mại Nam Phổ, như thế sẽ nhanh hơn đó."
Tống Ngạn Minh bật cười lớn, không bận tâm đến lời trêu chọc của Kim Thành.
Cuộc trò chuyện cũng dần lạc chủ đề, Kim Thành nguôi giận, hai người bắt đầu chuyển sang trò chuyện công việc.
Bùi Hiểu Vũ đứng ở lối vào nghe lén một lúc lâu, rồi cậu xoay người, kéo cửa mở ra rồi đóng lại, giả vờ như vừa mới bước vào.
Trong phòng khách rất yên tĩnh, người bên trong có thể nghe thấy tiếng mở cửa, điều này cậu đã thử qua.
Khoảng hai năm trước, khi dọn dẹp quần áo mà Tống Ngạn Minh ném trên sofa, Bùi Hiểu Vũ vô tình phát hiện có cả đồ lót ở trong đó. Cậu không hiểu sao lại cầm lên và... ngửi thử.
Sau đó Tống Ngạn Minh bất ngờ quay lại, tiếng mở cửa kéo Bùi Hiểu Vũ ra khỏi dòng suy nghĩ, như cứu cậu một bàn thua trông thấy.
Cậu bước vào phòng khách và chào hỏi: "Thưa tiên sinh, ông chủ Kim."
Tống Ngạn Minh vừa bị Kim Thành gọi dậy, chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm màu xám đậm, phần trên được thắt chặt nhưng phía dưới, do ngồi vắt chéo chân, vạt áo bị kéo lên đến tận đùi, để lộ hai bắp chân dài khỏe khoắn.
Đôi chân của tiên sinh thực sự rất đáng ngắm.
"Cậu đi đâu thế?" Tống Ngạn Minh hỏi. Từ hôm qua về đến nay hắn vẫn chưa gặp cậu, hôm nay ngủ dậy cũng không thấy bóng dáng đâu, điều này khiến hắn có chút không vui.
Bùi Hiểu Vũ vừa định trả lời thì Kim Thành chen vào: "Cậu có cần gay gắt thế không?"
Tống Ngạn Minh đáp: "Tôi gay gắt bao giờ."
Nói rồi, hắn ngẩng đầu nhìn Bùi Hiểu Vũ.
"Dạ không, tiên sinh không có gay gắt gì ạ." Bùi Hiểu Vũ mỉm cười, "Sáng nay tôi đi đến Vĩnh Tân để lo lô hàng ở cảng mà tuần trước tiên sinh đã dặn."
Tống Ngạn Minh nhớ ra đúng là có chuyện này, bèn ừ nhẹ.
Nói xong, Bùi Hiểu Vũ định rời đi: "Mọi thứ đã xong xuôi, tiên sinh."
Nếp nhăn trên trán Tống Ngạn Minh dần giãn ra, hắn nói: "Được rồi, đi nghỉ ngơi và thay quần áo đi, lát nữa đi ăn tối."
Khi nói, hắn đổi tư thế ngồi, Bùi Hiểu Vũ thoáng thấy hôm nay tiên sinh mặc chiếc quần lót cotton màu xanh đậm, loại rộng rãi nên không có gì đặc biệt để ngắm.
Bùi Hiểu Vũ ngoan ngoãn đáp: "Dạ vâng, thưa tiên sinh."
Tống gia đến thế hệ của Tống Ngạn Minh thì nhân khẩu không còn đông đúc như xưa. Tính ra, đời trước của gia tộc chỉ còn lại bốn người con. Lớn nhất là Tống Ngạn Minh, con của người vợ chính thất, tiếp theo là Tống Giai Tư, con của bà hai Liễu Nhân Ngữ. Cuối cùng là hai con của bà ba Lục Diệu Ngôn, Tống Ngạn Huy và Tống Gia Nguyệt. Ngoại trừ Tống Giai Nguyệt đã lập gia đình, tất cả còn lại đều sống ở Tống trạch.
Khi vừa tiếp quản gia sản nhà họ Tống, Tống Ngạn Minh đã phải dẹp loạn gia đình một phen. Ban đầu, gia đình bà ba Lục Diệu Ngôn thường xuyên gây chuyện. Sau khi Tống Ngạn Minh ra tay mạnh mẽ, Tống Ngạn Huy bị đẩy vào tù. Lục Diệu Ngôn phải cầu xin mãi, cuối cùng Tống Ngạn Minh cũng đi giúp, nhưng mãi mười ngày sau mới hành động. Sau khi cầu xin khắp nơi đều vô ích, bà ba mới nhận ra Tống Ngạn Minh không phải người dễ đối phó và tạm thời im lặng. Sau đó bà còn sắp xếp cho Tống Ngạn Huy một người vợ để quản lý anh ta.
Bà ba Lục Diệu Ngôn ăn quả đắng ở chỗ Tống Ngạn Minh, một trong những người góp sức nhiều nhất là Bùi Hiểu Vũ, vì vậy bà ba đặc biệt chán ghét Bùi Hiểu Vũ.
Kể từ đó, mối quan hệ trong gia tộc nhà họ Tống trở nên phức tạp. Ngay từ năm đầu trở về, Tống Ngạn Minh đã đặt ra những quy định nghiêm khắc, khiến những ai có ý định mờ ám đều chùn bước.
Tuy vậy, Tống Ngạn Minh vẫn không đối xử tệ với ai, người có khả năng thì được phân chia tài sản, còn những kẻ như Tống Ngạn Huy, nói hai câu với anh ta đã ngại mệt rồi.
Ngoài những người trong gia tộc, các mối quan hệ họ hàng bên ngoại của nhà họ Tống cũng rất phức tạp.
Mẹ của Tống Ngạn Minh, Thư Gia, từng có gia thế vững mạnh trong giới chính trị, tuy nay không còn hưng thịnh nhưng vẫn có nền tảng, thuộc vào dòng dõi quý tộc lâu đời ở thành phố Nam Phổ.
-
Chiều tối, khi thấy giờ cũng đã gần tối, Bùi Hiểu Vũ mở tủ quần áo để chọn đồ.
Tủ quần áo của Bùi Hiểu Vũ rất đơn giản, toàn là áo sơ mi và áo vest màu đen, trắng, xám. Công việc của họ làm thư ký thì ai cũng mặc như vậy.
Ở góc tủ có treo hai chiếc áo khoác, là lúc Tống Ngạn Minh đi đặt đồ, có mua luôn cho Bùi Hiểu Vũ. Cậu rất trân trọng chúng, nhưng bây giờ chưa phải mùa để mặc áo khoác.
Bùi Hiểu Vũ chọn một chiếc áo sơ mi trắng mặc vào. Nhìn trong gương, cậu thấy chiếc áo sơ mi trắng sáng đến mức làm làn da đã hơi đen của mình trông càng đen hơn.
Rồi cậu thử chiếc áo sơ mi đen, bây giờ cả người đều mặc đồ đen, Bùi Hiểu Vũ cảm thấy hơi đơn điệu. Cậu lấy một chiếc thắt lưng màu nâu đeo vào để làm dịu bớt sự đơn giản, sau khi mặc xong, cậu nhìn trong gương từ trái qua phải, chẳng thấy có gì đặc biệt.
Về gu thẩm mỹ của Bùi Hiểu Vũ, cậu đã cố gắng, nhưng kết quả không mấy khả quan.
Quả nhiên, khi Tống Ngạn Minh nhìn thấy, biểu cảm của hắn cũng có chút không vui. Hắn đứng trên cầu thang, một tay vịn vào lan can, hơi nhíu mày.
"Không đẹp ạ?" Bùi Hiểu Vũ nhẹ giọng hỏi, cúi đầu nhìn lại bộ đồ mình đang mặc hôm nay.
Tống Ngạn Minh có vẻ lười biếng không muốn nói nhiều, "Thế thôi, đi thôi, nếu muộn lại bị mắng một đêm."
Tống Ngạn Minh xuống cầu thang, hai người lần lượt ra khỏi nhà, lái xe đến nhà bà ngoại của Tống Ngạn Minh.
Thông thường, mỗi khi Tống Ngạn Minh đi đâu, tài xế sẽ lái xe, nhưng mỗi lần đi ăn tối ở nhà lão phu nhân, khoảng nửa tháng một lần thì Bùi Hiểu Vũ sẽ lái xe.
Cụ bà thường gọi Bùi Hiểu Vũ ăn cơm cùng, có lẽ vì cụ bà thấy cậu lúc còn là một đứa trẻ gầy yếu, gia cảnh khốn khó, nhìn chẳng có gì đáng lo ngại, lại ngoan ngoãn nghe lời, làm gì cũng được.
Khi đi qua Đại lộ Nghi Nùng, Tống Ngạn Minh bảo Bùi Hiểu Vũ dừng xe.
Bùi Hiểu Vũ đỗ xe vào lề, "Có chuyện gì vậy ạ?"
Tống Ngạn Minh: "Lần trước hứa với bà ngoại mua cho bà đồ tô chân mày, suýt quên mất."
Hai người cùng xuống xe.
Đại lộ Nghi Nùng là con phố mà phụ nữ ở Nam Phổ rất yêu thích, ở đây có nhiều cửa hàng may vá nổi tiếng, làm áo dài rất đẹp, lại có không ít cửa hàng bán mỹ phẩm, sản phẩm chăm sóc da cao cấp, thậm chí có hai cửa hàng thú cưng.
Mặc dù cũng có trung tâm mua sắm nhưng không sôi động bằng nơi này.
Cả hai đều không biết gì về các món này, chỉ chọn bừa một cửa hàng có diện tích lớn rồi đi vào.
Bùi Hiểu Vũ nhìn qua quầy hàng đầy mỹ phẩm, không nhận ra bất cứ món nào, cậu lặng lẽ đi theo sau Tống Ngạn Minh.
"Tôi cần hai bộ tô chân mày." Tống Ngạn Minh nói.
Hắn xuất thân từ gia đình giàu có, lại đã từng du học nên đối với những thứ mình không hiểu không hề sợ hãi. Với người như hắn, không hiểu không có nghĩa là không biết gì.
Nhân viên cửa hàng lấy ra vài bộ bột tô chân mày đang thịnh hành, giới thiệu thêm dầu dưỡng tóc và son môi cùng bộ, Tống Ngạn Minh mua một bộ, khi thanh toán chuẩn bị ra về thì phát hiện cửa hàng còn bán nước hoa.
"Cậu có muốn mua không?" Tống Ngạn Minh quay lại hỏi Bùi Hiểu Vũ.
Bùi Hiểu Vũ lắc đầu, "Không còn thời gian rồi, tiên sinh."
Tống Ngạn Minh nhanh chóng liếc qua quầy nước hoa, nói: "Được. Hầu hết các loại ở Vĩnh Tân cũng có, nếu cậu có thời gian thì tự đi chọn nhé."
Lại lên xe, tiếp tục lái theo Đại lộ Nghi Nùng, đến cuối đường rẽ trái vào Đại lộ Nam Phổ ven sông, chạy thêm khoảng 20 phút nữa là đến nhà lão phu nhân.
Hôm nay, xe Tống Ngạn Minh đi là chiếc Lincoln K, khi đậu xe, khó khăn lắm Bùi Hiểu Vũ mới nhét được vào chỗ đỗ ở trong khu biệt thự của bà ngoại.
Tống Ngạn Minh đã xuống xe trước, khi Bùi Hiểu Vũ ra ngoài, cậu bị kẹt giữa xe và tường, mãi mới lách ra được, lúc đó còn làm dính chút bụi lên áo.
"Phủi đi." Tống Ngạn Minh nói.
Bùi Hiểu Vũ đáp một tiếng "Ồ", vừa đi vào vừa vỗ vỗ bụi.
Tuy nhiên, bụi bẩn trên tường cũ trên chiếc áo sơ mi đen không dễ dàng vỗ sạch được, trong lòng Bùi Hiểu Vũ cảm thấy khó chịu vì lão phu nhân là người rất cầu kỳ, chắc chắn sẽ chê cậu mặc đồ bẩn.
"Ài....." Bùi Hiểu Vũ thở dài.
Tống Ngạn Minh nghe thấy, quay đầu nhìn một cái, rồi giơ tay vỗ vỗ ngực Bùi Hiểu Vũ hai cái.
Bị chạm vào ngực đột ngột, Bùi Hiểu Vũ theo phản xạ lùi lại, ngẩng lên nhìn Tống Ngạn Minh, cậu thấy ánh mắt bực dọc không nói gì của tiên sinh.
"Tiên sinh để tôi tự làm được rồi." Bùi Hiểu Vũ nói.
Tống Ngạn Minh đưa tay từ túi quần vest lấy ra một chiếc khăn tay, "Dùng cái này đi."
Bùi Hiểu Vũ: "Cảm ơn tiên sinh."
Cậu cẩn thận lau sạch bụi trên áo rồi gấp chiếc khăn tay bẩn lại bỏ vào túi.
Ánh mắt Bùi Hiểu Vũ không có biểu cảm rõ rệt nhưng bước chân của cậu lại vui vẻ và nhẹ nhàng.
Đây là chiếc khăn tay thứ 17 mà cậu nhận từ Tống Ngạn Minh.
Cảm giác vui mừng chưa kịp lắng xuống, khi vào nhà chào lão phu nhân, Bùi Hiểu Vũ cười rất thật lòng.
Lão phu nhân lâu ngày không gặp cháu trai nhưng ánh mắt của bà không nhìn vào cháu ngoại mà lại nhìn chằm chằm Bùi Hiểu Vũ từ trên xuống dưới khiến cậu lập tức cảm thấy không ổn.
Quả nhiên.
Lão phu nhân bày ra vẻ mặt chán ghét: "Nhà họ Tống chuyển nghề làm xã hội đen à? Sao lại mặc đồ thế này!"