"Ờm, Tống tiên sinh, Hiểu Vũ vừa mới hạ sốt, nếu bây giờ quay về thì phải đi đường hai ba ngày, liệu có..."
Trương Chí Minh vừa nói được một câu.
Bùi Hiểu Vũ định nói mình không sao thì Tống Ngạn Minh đã lên tiếng: "Tôi đi máy bay đến, về Nam Phổ dưỡng bệnh."
"...." Trương Chí Minh mỉm cười: "Được, vậy chúc hai người lên đường bình an."
Trương Chí Minh lấy áo khoác của mình cho Bùi Hiểu Vũ mặc, chuẩn bị tiễn hai người ra ngoài.
Không ngờ Tống Ngạn Minh thấy Bùi Hiểu Vũ mặc áo cũng yếu ớt, liền nói: "Không được, để cậu ấy ăn chút gì đã."
Hắn nhìn quanh căn nhà lộn xộn, chẳng nói gì đến bếp núc, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.
"Nhà cửa thế này, không có nổi hạt cơm, bệnh làm sao mà khỏi?"
Trương Chí Minh mím môi: "...."
Bùi Hiểu Vũ giải thích: "Anh Minh vừa mới đến đây vài ngày, chưa kịp dọn dẹp thôi."
Tống Ngạn Minh tỏ vẻ khó chịu nhưng nhìn Bùi Hiểu Vũ tiều tụy như vậy lại không nỡ nói lời khó nghe, chỉ bảo mình ra ngoài mua ít đồ ăn.
Vừa quay lưng thì thấy bác sĩ mua đồ ăn về.
Bốn người, nhưng chỉ có một mình Bùi Hiểu Vũ ăn.
Bùi Hiểu Vũ không có cảm giác thèm ăn, nhưng vẫn cố gắng ăn, vừa ăn vừa nghe bác sĩ và Trương Chí Minh kể lại chuyện Bùi Hiểu Vũ sốt cao trên đường đến Phúc Kiến và ngất xỉu ở ga tàu, cũng như tình trạng cơ thể hiện tại của cậu.
Tống Ngạn Minh nghe xong, sắc mặt không vui, trưng ra gương mặt nặng trĩu.
Bùi Hiểu Vũ cảm thấy áy náy với Trương Chí Minh vì đã làm phiền anh nhiều như vậy rồi lại phải rời đi. Cậu lưu luyến nói lời tạm biệt.
Tống Ngạn Minh đứng chờ ở cửa, không nói gì, cũng không thúc giục.
"Chuyện tốt mà, vui lên chút. Chờ cậu khỏe lại, thời tiết ấm áp hơn, xin phép Tống tiên sinh đến đây chơi với tôi." Trương Chí Minh an ủi cậu như vậy.
Bùi Hiểu Vũ nói lời xin lỗi Trương Chí Minh.
Trương Chí Minh nắm lấy tay cậu, liếc nhìn Tống Ngạn Minh đang đứng chờ ở cửa rồi nói: "Chỉ cần cậu sống tốt, tôi cũng thấy vui rồi."
Trương Chí Minh không biết sau khi Tống Ngạn Minh đưa Bùi Hiểu Vũ về sẽ thế nào. Có thể hắn thực sự bắt Bùi Hiểu Vũ "chữa" căn "bệnh" đồng tính, cũng có thể chấp nhận xu hướng của cậu nhưng lại từ chối tình cảm của cậu, hoặc biết đâu, Tống Ngạn Minh có thể thay đổi.
Chẳng ai biết trước điều gì, nhưng Trương Chí Minh ghen tị với Bùi Hiểu Vũ.
Nghe tin Bùi Hiểu Vũ sốt nặng, Tống Ngạn Minh liền mượn cả máy bay đến đón. Chỉ cần hắn xuất hiện ở cửa, Bùi Hiểu Vũ đã khác hoàn toàn Trương Chí Minh rồi.
Anh ta chỉ mong Bùi Hiểu Vũ hạnh phúc.
Bùi Hiểu Vũ rất chân thành, Trương Chí Minh luôn nghĩ vậy.
Lần đầu gặp, Trương Chí Minh vẫn còn là cậu bé bán báo, mồ côi cha mẹ, sống ở con hẻm tồi tàn nhất Nam Phổ. Khi đó, Bùi Hiểu Vũ làm tạp vụ ở võ quán, mỗi ngày đều mua báo cho mọi người ở đó và cậu luôn mua từ Trương Chí Minh, từ đó mà quen biết.
Về sau, Bùi Hiểu Vũ vào nhà họ Tống, còn Trương Chí Minh vừa làm công việc in ấn ở nhà máy của báo, vừa học trường đêm. Bùi Hiểu Vũ lấy sách của Tống Ngạn Huy bỏ đi đưa cho Trương Chí Minh, còn trả tiền thuê nhà gần trường cho anh ta.
Bao năm lăn lộn ở Nam Phổ, Bùi Hiểu Vũ theo Tống Ngạn Minh, còn Trương Chí Minh ở bên Kim Thành. Hai người bạn thân luôn âm thầm quan tâm, hỗ trợ nhau, rồi cũng đến được nơi mình mong muốn.
Dù hiện tại hoàn cảnh đã khác, ít nhất họ không còn bị bắt nạt, không phải chịu đói rét.
Trương Chí Minh tiễn Bùi Hiểu Vũ ra cửa.
Tống Ngạn Minh và xe đã đợi sẵn ở đó.
Bùi Hiểu Vũ xách theo túi đồ của mình, trống rỗng, bên trong chỉ có một cuốn nhật ký. Cậu thấy Tống Ngạn Minh nhíu mày nhìn cái túi nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
"Đi thôi, tiên sinh." Bùi Hiểu Vũ nói.
Cậu cố thu nhỏ chiếc túi lại, như muốn nó bớt nổi bật.
Tống Ngạn Minh chỉ ừ một tiếng. Lần này hắn đi một mình, không mang theo ai. Chiếc xe là hắn nhờ người thuê, còn máy bay thì vẫn đang chờ ở sân bay.
Trước khi lên xe, hắn chợt nhớ lời Hồ Mạn, liền nói với Trương Chí Minh: "Kim Thành và Hồ Mạn nhờ tôi nhắn lại, bảo cậu giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc quá sức. Có việc gì cứ gọi cho họ, bất cứ lúc nào cũng chào đón cậu về Nam Phổ."
"Được, cảm ơn Tống tiên sinh." Trương Chí Minh mỉm cười, đôi mắt cong lên. So với vẻ mặt u sầu thường ngày ở Nam Phổ, giờ anh ta đã khác.
Trương Chí Minh nói: "Cũng phiền ngài chuyển lời giúp, bảo họ rằng tôi vẫn ổn."
Dù đã ở bên Kim Thành bao năm, công việc phối hợp ăn ý, thường xuyên qua lại, vậy mà giờ lại có vẻ xa cách thế này? Bùi Hiểu Vũ phạm lỗi sai lớn như vậy, dù có tức giận trong lòng thì hắn vẫn có chút nhớ mong.
Tống Ngạn Minh nhìn vào trong sân, lộn xộn, có vẻ không được tốt lắm. Nhưng nhìn Trương Chí Minh, anh ta lại khá ổn.
Hắn không hiểu mối quan hệ giữa Kim Thành và Trương Chí Minh nhưng Hồ Mạn từng nói: "Chí Minh tốt lắm, đôi khi là tốt quá."
Bùi Hiểu Vũ và Tống Ngạn Minh lên xe. Trước đây, khi có tài xế, cả hai thường ngồi ở ghế sau. Nhưng hôm nay, hắn để Bùi Hiểu Vũ ngồi ghế sau, còn mình thì ngồi ghế trước.
Bùi Hiểu Vũ biết trong lòng Tống Ngạn Minh vẫn còn khó chịu nên cậu không dám xin lỗi.
Chưa đợi Tống Ngạn Minh nói gì, Bùi Hiểu Vũ đã ôm bụng, cảm thấy khó chịu.
"Không ăn uống tử tế, dạ dày sẽ hỏng mất." Tống Ngạn Minh nói.
Bùi Hiểu Vũ đáp: "Tôi xin lỗi...."
Tống Ngạn Minh: "Xin lỗi gì chứ. Về đến nhà dì Đường sẽ mắng cậu cho xem."
Bùi Hiểu Vũ cười gượng, đôi môi tái nhợt, khô nứt.
"Ngủ đi." Tống Ngạn Minh nói.
Chuyến bay về kéo dài, chiếc máy bay là do Tống Ngạn Minh mượn từ hãng hàng không. Mượn máy bay không phải chuyện dễ, hắn đành mặt dày lấy danh nghĩa hội trưởng Thương hội Nam Phổ ra gây sức ép.
Hãng hàng không tuy không phải là thành viên của Thương hội Nam Phổ nhưng lại có mối liên hệ chặt chẽ với nhiều doanh nghiệp trong hội.
Trở về nơi quen thuộc, Bùi Hiểu Vũ vừa vui lại vừa thấy khó chịu. Cậu theo sau Tống Ngạn Minh về nhà, trên đường qua vườn sau thì gặp Lục Diệu Ngôn.
Ngôi nhà của Tống Ngạn Minh gần cổng sau nên hắn thường đi lại qua cổng này. Trong khi đó, gia đình Lục Diệu Ngôn sống gần cổng chính, phía bên trái. Tuy nhiên, thỉnh thoảng vẫn gặp nhau ở khu vườn nhỏ.
Tống Ngạn Minh trước giờ luôn giữ thái độ phớt lờ gia đình Lục Diệu Ngôn. Nhưng lần này, vừa gặp bà ta, hắn lập tức nổi giận. Trước khi Lục Diệu Ngôn kịp lên tiếng, Tống Ngạn Minh đã đanh giọng:
"Bà đến đây làm gì? Bị dạy dỗ chưa đủ à? Sau này đừng bén mảng đến vườn này nữa. Nếu tôi thấy bà ở đây lần nào, tôi sẽ xử lý lần đó."
Lục Diệu Ngôn vốn không có ý tốt nhưng lúc này lại cảm thấy hắn thật vô lý. Không dám đôi co với Tống Ngạn Minh, bà chỉ trừng mắt lườm Bùi Hiểu Vũ đứng bên cạnh.
"Cút đi!" Tống Ngạn Minh quát lớn.
Lục Diệu Ngôn tức đến mức gương mặt biến dạng, bà mắng lại:
"Đúng là đồ thần kinh!"
Mắng xong, bà quay người rời đi.
Bùi Hiểu Vũ co người lại trong chiếc áo khoác rộng của Trương Chí Minh, không hiểu vì sao Tống Ngạn Minh lại cáu kỉnh như vậy.
Tống Ngạn Minh thò tay vào túi áo, lấy ra điếu thuốc nhưng không tìm thấy bật lửa.
"Tiên sinh, dùng cái này đi." Bùi Hiểu Vũ đưa bật lửa của mình cho hắn.
Thường ngày, khi đưa đồ, cả hai đều vô cùng tự nhiên, nhưng hôm nay, Tống Ngạn Minh vừa đưa tay ra đã rụt lại.
Trong đầu hắn chỉ toàn là những dòng chữ ngông cuồng trong nhật ký của Bùi Hiểu Vũ.
"Cậu châm đi." Tống Ngạn Minh cúi người sát lại.
Trên người hắn thoang thoảng mùi nước hoa cổ điển, mái tóc rối rũ xuống trán. Ở khoảng cách gần, ngay cả đường nét trên môi hắn cũng hiện rõ. Thật sự là quá gần.
Bùi Hiểu Vũ cụp mắt, không dám nhìn thẳng. Cậu nhanh chóng bật lửa và châm thuốc.
Tống Ngạn Minh không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với Bùi Hiểu Vũ nên để cậu làm việc đó. Nhưng khi ngồi thẳng dậy, hắn lại nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Bùi Hiểu Vũ ửng đỏ vì nóng.
___Cậu không cố ý, đó chỉ là phản ứng của cơ thể.
Bùi Hiểu Vũ cúi đầu, không dám nhìn hắn.
"Chết tiệt, cứng đầu cứng cổ!"
Tống Ngạn Minh vừa mắng vừa sải bước đi.
Bùi Hiểu Vũ cũng tự trách mình không biết điều. Cậu vò vò mặt rồi giữ khoảng cách vừa phải, lặng lẽ theo sau. Khi đi qua cổng chính, cậu thấy chú Vĩnh đang cho mèo ăn.
"Tiên sinh và Hiểu Vũ về rồi!" Chú Vĩnh vội đứng dậy chào.
Đi ngang qua, Bùi Hiểu Vũ khẽ nói: "Xin lỗi chú Vĩnh."
Trong nhà, đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn. Dì Đường nấu những món mà Bùi Hiểu Vũ thích nhất như canh cá chẽm và bò kho. Sợ cậu mới khỏi bệnh, ăn uống không ngon miệng, bà cẩn thận cắt nhỏ thịt bò và nêm nếm thanh đạm.
"Chỉ đi có mấy ngày mà sao ra nông nỗi này." Dì Đường quan sát Bùi Hiểu Vũ, lắc đầu nói.
Tống Ngạn Minh không nói lời nào, ngồi xuống bàn ăn. Bùi Hiểu Vũ cười ngượng: "Chỉ là không cẩn thận bị bệnh. Nhưng giờ cháu khỏe rồi."
Cậu lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Tống Ngạn Minh như thường lệ.
"Dời chỗ đi." Tống Ngạn Minh lên tiếng.
Bùi Hiểu Vũ lập tức đứng dậy, ngồi cách hắn một chỗ.
"Dì thấy chẳng khỏe mạnh gì cả." Dì Đường nhìn cậu từ đầu đến chân, nói tiếp: "Tinh thần kiệt quệ thế này, cần phải bồi bổ một thời gian. Ngày mai để dì dẫn cháu đi gặp một thầy thuốc Đông y quen."
Bùi Hiểu Vũ quay sang nhìn Tống Ngạn Minh, chờ ý hắn.
"Ngày mai tôi dẫn cậu ấy đi." Tống Ngạn Minh đáp, không nhìn ai.
Dì Đường gật đầu: "Cũng được."
Bữa cơm toàn là những món Bùi Hiểu Vũ yêu thích nhưng Tống Ngạn Minh lại chẳng đụng đũa. Hắn vốn không thích những món này, nhưng sau vụ nổi giận đập vỡ bát mấy hôm trước, hắn cảm thấy làm vậy là thiếu tôn trọng người khác. Dù không nói ra nhưng hắn cũng không vui nổi.
Ngày thường, trên bàn ăn vẫn có người nói chuyện, nhưng hôm nay, cả bữa chẳng ai mở miệng.
Bùi Hiểu Vũ hiểu tính Tống Ngạn Minh, nếu không dỗ tiên sinh vài ngày thì tiên sinh sẽ không nguôi giận. Vì thế, tiên sinh bảo gì cậu cũng nghe.
"Ngồi đi." Tống Ngạn Minh khoanh chân ngồi sau bàn làm việc.
Hắn không mặc đồ ngủ hay áo choàng tắm như thường lệ mà chỉnh tề trong bộ đồ thường mặc khi ra ngoài. Trông như đang tiếp khách.
Đã hơn 10 giờ đêm, hai người lớn tuổi trong nhà đã đi ngủ. Tống Ngạn Minh gọi Bùi Hiểu Vũ vào thư phòng.
Cậu vừa tắm xong, mặc bộ đồ ngủ cũ, bên ngoài khoác thêm áo bông để tránh bị Tống Ngạn Minh trách móc.
Cậu ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên đùi, trông chẳng khác gì một phạm nhân đang chờ phán quyết trong tòa án.
Trước mặt Tống Ngạn Minh là một cuốn sổ, trên đó chi chít những dòng chữ.
"Xét thấy hành vi của cậu quá mức tệ hại, vì sự an toàn, tôi phải đặt ra một số quy tắc."
"Dạ, thưa tiên sinh."
Những ngày qua, cuộc sống của Bùi Hiểu Vũ ở bên ngoài thật chẳng dễ dàng. Giờ được ngồi trong thư phòng ấm áp của Tống Ngạn Minh, dưới ánh đèn dịu nhẹ, hắn cũng không lớn tiếng trách mắng, mọi thứ bỗng trở nên dễ chịu.
Tống Ngạn Minh nói: "Từ hôm nay, không được phép viết loại nhật ký đó nữa."
Bùi Hiểu Vũ gật đầu: "Tôi sẽ không viết nữa."
Hắn tiếp lời: "Những quyển tiểu thuyết kia cũng không được đọc."
Bùi Hiểu Vũ đáp: "Tôi sẽ vứt ngay."
Tống Ngạn Minh tiếp tục đặt ra các quy định như "Không được có tiếp xúc cơ thể," "Không được tự ý ra vào phòng tôi," "Không được động vào quần áo của tôi." Bùi Hiểu Vũ đều răm rắp đồng ý từng điều một.
Tống Ngạn Minh hỏi: "Ngoài tôi ra, cậu còn đối xử với ai như vậy nữa không?"
Bùi Hiểu Vũ: "Không còn ai cả."
Vẻ mặt Tống Ngạn Minh trở nên kỳ lạ: "...."
Bùi Hiểu Vũ hoảng hốt giải thích: "Thật sự chỉ có một mình tiên sinh thôi."
"Im miệng!" Tống Ngạn Minh nghiến răng quát.
Bùi Hiểu Vũ lập tức ngậm miệng, môi mím chặt.
Tống Ngạn Minh lẩm bẩm một câu chửi thề, im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: "Tôi đã nhờ người hỏi bác sĩ tâm lý xem tình trạng của cậu là như thế nào. Cái tên Tây chết tiệt đó dám nói đây là chuyện bình thường! Cậu bình thường, chẳng lẽ tôi không bình thường? Tên già đó đúng là sang Trung Quốc để lừa tiền, để tôi hỏi thử mấy ông thầy thuốc Đông y hoặc linh mục xem sao."
"Là do tôi không bình thường, tiên sinh đừng giận." Bùi Hiểu Vũ nhẹ nhàng dỗ dành.
"Tất nhiên là cậu không bình thường!" Tống Ngạn Minh đáp.
Bùi Hiểu Vũ cúi đầu im lặng.
Tống Ngạn Minh nói: "Nhưng cậu vẫn còn trẻ, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu. Chỉ cần cậu nghe lời tôi, sớm muộn gì cũng chữa khỏi. Được rồi, đi ngủ đi."
Bùi Hiểu Vũ: "Cảm ơn tiên sinh."
"Khoan đã."
Bùi Hiểu Vũ quay lại, thấy Tống Ngạn Minh lấy từ ngăn kéo ra một khẩu súng. "Để súng ở nhà rồi đi ra ngoài, cậu không sợ gặp nguy hiểm sao?"
"Bởi vì đó là súng ngài đưa cho tôi, nên tôi..."
"Tôi thiếu gì súng chứ? Tôi tự mình có rồi!" Tống Ngạn Minh giận đến mức đứng bật dậy. Phần thân dưới của hắn chỉ mặc quần ngủ nhưng dường như hắn chẳng nhận ra, chỉ mải nổi giận: "Nhớ hết những gì tôi nói tối nay chưa?"
Bùi Hiểu Vũ ngoan ngoãn đáp: "Tôi nhớ rồi."
Cuối cùng Tống Ngạn Minh cũng tỏ ra hài lòng hơn một chút. "Nếu còn tái phạm, tôi sẽ bắn chết cậu ngay lập tức."