Nhật Ký Tư Mật Bị Phát Hiện

Chương 25

Bùi Hiểu Vũ đã đọc hai cuốn tạp chí theo yêu cầu của Tống Ngạn Minh. Cậu không biết Tống Ngạn Minh đã xem chúng chưa, vì bên trong ngoài những cô gái mặc bikini còn có các chàng trai khỏa thân, nhưng thật sự không thú vị gì, những người đàn ông trong đó chẳng có sức hấp dẫn như Tống Ngạn Minh.

Những người mẫu này cố gắng tạo dáng đủ kiểu để khoe cơ thể nhưng chẳng thể nào khiến người ta cảm thấy rung động như khi Tống Ngạn Minh chỉ đơn giản là xắn tay áo lên.

Trời bắt đầu mưa, căn phòng nhỏ trống rỗng, Bùi Hiểu Vũ nằm trên giường, tâm trí giống như những chiếc lá khô còn sót lại trên cây hồng ngoài cửa sổ, bị gió mưa cuốn bay, va vào cửa sổ của Tống Ngạn Minh.

Trong đầu cậu chỉ toàn hình ảnh Tống Ngạn Minh nằm trên chiếc giường lớn của cậu, hơi cong chân, đang đọc sách báo một cách thong thả và đầy quyến rũ.

Ngày mai chắc chắn không thể như thế này nữa, Bùi Hiểu Vũ nghĩ.

Trong những ngày tiếp theo, Tống Ngạn Minh đều ra ngoài lo công việc, mỗi ngày đều ra ngoài rất sớm và về nhà rất muộn, có lẽ là do cuộc đính hôn và chuyện của Bùi Hiểu Vũ khiến hắn bận rộn hơn bình thường.

Tống Ngạn Minh ra ngoài đều không mang Bùi Hiểu Vũ theo, chỉ bảo cậu ở nhà nghỉ ngơi, còn mỗi ngày đều sai người mang đủ các loại bổ dưỡng đến nhà.

Mỗi sáng, Bùi Hiểu Vũ thức dậy ăn sáng, uống thuốc Đông y, sau đó ra ngoài làm việc, tối về ăn cơm, uống thuốc Đông y.

Đôi khi cậu cũng nghi ngờ, không biết có phải Tống Ngạn Minh cố tình tránh mặt mình không.

Cho đến khi Tống Ngạn Minh nói rằng ngày mai sẽ đưa cậu cùng tham dự một buổi tiệc cuối năm do Ngân hàng Trung ương tổ chức.

"Tôi cũng đi à?" Bùi Hiểu Vũ hỏi.

Trước mặt cậu là món thịt cừu hầm mà dì Đường đã nấu trong vài giờ, dì Đường đã cắt nhỏ thành từng miếng rồi để trên lò than nhỏ để hâm nóng, còn có rau xanh để nhúng ăn.

Hai món ăn lớn đều được đặt trước mặt Bùi Hiểu Vũ, mọi người đều biết cậu đang ốm, Tống Ngạn Minh là chủ gia đình không quan tâm, dì Đường và chú Vĩnh đều chăm sóc đặc biệt cho cậu.

Tống Ngạn Minh định gắp một miếng thịt cừu, giữa họ có một khoảng cách, khi gắp thức ăn hắn phải đưa tay qua, Bùi Hiểu Vũ ngửi thấy hương nước hoa quanh cổ tay hắn, tâm trạng không hiểu sao lại dao động.

"Tiên sinh, để tôi làm." Bùi Hiểu Vũ thấy hắn gắp khó khăn, liền chủ động đẩy nồi đồng nhỏ về phía Tống Ngạn Minh.

Tống Ngạn Minh đã đi đến cảng, gió ở cảng rất lớn, thổi tóc hắn rối tung, vài sợi tóc rủ xuống trán, che đi đôi lông mày hơi nhíu của hắn.

"Không cần, tôi tự gắp được."

Bùi Hiểu Vũ đáp một tiếng, cứ thế cảm nhận hương nước hoa thoảng qua, mỗi lần lại khiến cậu cảm thấy rung động.

Chuyện Bùi Hiểu Vũ là người đồng tính, họ tưởng rằng hai người lớn trong gia đình đều không biết, Tống Ngạn Minh không định nói ra, dù sao sẽ từ từ chữa trị mà.

"Tối ngày mai Lục Hách Na và Lý Tướng Như cũng có mặt." Tống Ngạn Minh nói.

Bùi Hiểu Vũ hỏi như mọi khi: "Vậy có gì đặc biệt tôi cần chú ý không, tiên sinh?"

Họ thường phối hợp cùng nhau trong các buổi tiệc kinh doanh, lần kỳ lạ nhất là Bùi Hiểu Vũ giả vờ say đi vệ sinh nôn mửa, thực ra là trèo qua cửa sổ nhà vệ sinh, lẻn ra bãi đậu xe để đánh cắp tài liệu trên xe của trưởng ban.

Tống Ngạn Minh lại nói: "Cũng không có gì, tôi không phải là nhân vật chính, chỉ đi ăn uống thôi."

Bùi Hiểu Vũ chớp mắt: "Ồ."

"Ăn cái này đi." Tống Ngạn Minh chỉ vào sườn cừu trong nồi đồng.

Bùi Hiểu Vũ thở dài nhẹ, bị Tống Ngạn Minh nghe thấy, hắn không kiên nhẫn nói: "Không muốn ăn sao? Không ăn sao khỏe lại được?"

Nói rồi, Tống Ngạn Minh quan sát kỹ nét mặt của Bùi Hiểu Vũ, có chút nghi ngờ.

Bùi Hiểu Vũ cảm thấy xấu hổ, cúi đầu.

"Tại sao lại cúi đầu? Để tôi xem nào."

"Ồ." Bùi Hiểu Vũ ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.

Tống Ngạn Minh đặt đũa xuống, "Sao thế, ăn uống đầy đủ mà sao nhìn mặt cậu lại càng thêm xanh xao? Không có sức sống gì cả."

Bùi Hiểu Vũ không dám nói sự thật, lừa dối giải thích: "Chắc là hiệu quả hơi chậm."

Tống Ngạn Minh không mấy tin tưởng.

Hắn gần đây bận rộn đến mức không cho Bùi Hiểu Vũ ra ngoài giúp việc, sợ cậu mệt mỏi hay bị lạnh, lại sợ cậu ở nhà một mình cảm thấy cô đơn nên đã tìm một buổi tiệc thích hợp để cậu ra ngoài thay đổi không khí.

Các loại bổ dưỡng đắt tiền cứ như dòng nước được mua về nhà, cuối cùng lại khiến Bùi Hiểu Vũ càng thêm yếu ớt, Tống Ngạn Minh cảm thấy trong lòng không vui.

"Chắc cậu không ăn đủ rồi." Tống Ngạn Minh nói xong, nhìn sang dì Đường đang im lặng gắp rau ăn, hỏi bà: "Bùi Hiểu Vũ mấy ngày này có ăn uống đầy đủ không? Các loại bổ dưỡng tôi mua về có cho cậu ấy dùng không?"

Dì Đường trả lời: "Tôi đã làm hết rồi, Bùi Hiểu Vũ rất ngoan, ăn hết cả."

Tống Ngạn Minh nhíu mày.

Điện thoại trong nhà reo, Bùi Hiểu Vũ đứng dậy đi nhận điện thoại.

Bùi Hiểu Vũ vừa đi, Tống Ngạn Minh im lặng ăn hai đũa thức ăn rồi tiếp tục hỏi dì Đường: "Cậu ấy thật sự ăn uống đầy đủ chưa? Thuốc Đông y có uống không?"

"Ăn rồi, tiên sinh, thuốc là tôi nấu, nhìn thấy Hiểu Vũ uống hết rồi." Dì Đường nói rồi bổ sung: "Thịt cừu, hải sâm, nhân sâm, mấy thứ đó mỗi ngày tôi đổi món cho cậu ấy, chúng tôi hai người già không thích ăn mấy thứ này, hầu như đều là Hiểu Vũ ăn hết."

Chú Vĩnh cũng nói: "Đúng vậy, tiên sinh, có thể là thuốc không đúng không? Hay là thức ăn với thuốc không hợp?"

Dì Đường: "Không đâu, thầy thuốc Đông y này là người giỏi nhất ở Nam Phổ rồi, đã hỏi qua thầy ấy, không có gì xung đột."

Tống Ngạn Minh lẩm bẩm: "Vậy rốt cuộc là sao?"

"À...." Dì Đường cũng bỏ đũa xuống, cẩn thận nhìn Tống Ngạn Minh.

Tống Ngạn Minh: "Dì nói đi."

Dì Đường liếc nhìn phòng khách, Bùi Hiểu Vũ vẫn đang nghe điện thoại, bà thấp giọng: "Hiểu Vũ đang ở độ tuổi thanh xuân, sức khỏe dồi dào, mỗi ngày ăn nhiều thứ bổ dưỡng như vậy, liệu có phải do dương khí quá thịnh không?"

"Cậu ấy? Mới thế này mà đã yếu ớt vậy rồi?"

Dì Đường: "Ôi, tôi cũng không dám nói, nhưng ngài cũng từng trải qua rồi, con trai ở độ tuổi này làm gì có ai tâm hồn thanh tịnh lắm đâu."

Tống Ngạn Minh mới hiểu ý dì Đường. Hắn im lặng, không nói gì nữa, lặng lẽ gắp thức ăn và ăn.

Hai tai của hắn nóng bừng.

Thấy Tống Ngạn Minh không nói gì, dì Đường và chú Vĩnh cũng không nói nữa, họ ăn xong rồi đi làm việc riêng.

Bùi Hiểu Vũ quay lại, ngồi vào chỗ của mình, nói: "Tiên sinh, là điện thoại của tiểu thư Luna, cô ấy bảo tôi chuyển lời với ngài, ngày mai cô ấy sẽ mặc một chiếc váy dạ hội màu đen và nhắc tiên sinh nhớ đeo nhẫn."

"Biết rồi." Tống Ngạn Minh đáp.

Sau khi đính hôn, có rất nhiều dịp cần họ cùng tham gia, đã đến bước này rồi thì dù gì cũng phải làm cho ra trò, tâm lý của Tống Ngạn Minh đã điều chỉnh tốt rồi, sự việc đã xảy ra, mà nếu hắn có thể thu được chút lợi ích từ đó thì cũng không thiệt.

Trong thời đại này, rất ít người vì một người đàn ông đã từng đính hôn mà cho rằng anh ta mất giá, ngược lại, nếu Lục Hách Na không phải là người đồng tính và không có kế hoạch kết hôn, tình huống của cô ấy sẽ càng khó khăn hơn.

Bùi Hiểu Vũ vừa cầm miếng sườn cừu định ăn thì Tống Ngạn Minh ở bên cạnh nhíu mày. Bùi Hiểu Vũ có chút lo lắng, thử hỏi: "Tiên sinh, ngài có muốn ăn không?"

Tống Ngạn Minh: ".... Tôi không phải ý đó."

Bùi Hiểu Vũ: "Vậy là sao?"

"Khụ." Tống Ngạn Minh ho khẽ, rồi nói: "Mấy ngày nay ăn quá chán rồi à?"

Bùi Hiểu Vũ suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, "Không, tiên sinh, tôi sẽ hợp tác điều trị tốt."

Tống Ngạn Minh: "Tôi cũng không phải ý đó."

Bùi Hiểu Vũ: "Vậy tôi sai ở đâu sao?"

"Cậu, cậu có phải là....." Tống Ngạn Minh nhìn vào đôi mắt ngây thơ của Bùi Hiểu Vũ, một lúc lâu không thể thốt ra được câu hỏi.

Ai mà biết cậu nghĩ gì vào nửa đêm, lén lút làm chuyện đó trong phòng.

Tống Ngạn Minh không phải là người tránh né chuyện tình dục, sống kín đáo cũng không phải là không hiểu biết, nhưng lúc này hắn lại hoàn toàn không biết phải làm sao với thằng nhóc trước mặt.

Bùi Hiểu Vũ có chút lo lắng, từ từ để miếng sườn xuống.

"Làm sao vậy, tiên sinh?"

"Không có gì."

Tống Ngạn Minh quay đi, định gắp thức ăn, trước mặt là một đĩa hải sâm kho, lúc đầu hắn định gắp, nhưng nghĩ đến việc Bùi Hiểu Vũ ăn những thứ này lại càng trở nên xấu hơn, hắn càng không muốn ăn nữa.

"Cậu có xem mấy cuốn tạp chí tôi đưa không?"

Bùi Hiểu Vũ đáp nhẹ nhàng: "Tôi xem rồi."

Tống Ngạn Minh: "Thích không?"

Bùi Hiểu Vũ: ".... Thích."

"Thích?" Tống Ngạn Minh đặt đũa xuống một cách nặng nề, "Thích là thế nào? Có phải là không nhìn kỹ, hay là cậu thích mấy kiểu hai người đàn ông cùng nhau thế này?!"

Bùi Hiểu Vũ không hiểu tại sao Tống Ngạn Minh lại tức giận. Đã bảo cậu xem là cậu xem, bảo cậu ăn gì là cậu ăn, không dẫn cậu đi làm việc thì để cậu ở nhà.

Sao lại giận dữ như vậy? Cậu còn cảm thấy bị oan nữa mà.

Bùi Hiểu Vũ cúi đầu, chậm rãi lấy lại bình tĩnh, định dịu dàng chiều theo nhưng không ngờ lại bị Tống Ngạn Minh mắng tiếp.

"Cậu ngày nào cũng giả bộ ngoan ngoãn trước mặt tôi, sau lưng lại giở trò bệnh hoạn đúng không?!" Tống Ngạn Minh tức giận, theo thói quen giật chiếc cà vạt của mình cho thoải mái hơn, không ngờ lại nhìn thấy đôi mắt của Bùi Hiểu Vũ đang nhìn về phía mình.

Tống Ngạn Minh nghiến răng: "Bùi Hiểu Vũ!!"

Bùi Hiểu Vũ không cố ý làm vậy, mấy năm qua họ vẫn thế, nhưng giờ mỗi lần gặp mặt Tống Ngạn Minh lại rất đề phòng, thường xuyên nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ, nói cậu bị bệnh.

Trong mắt Bùi Hiểu Vũ, Tống Ngạn Minh quan trọng hơn bất cứ ai, dù biết rằng Tống Ngạn Minh vẫn quan tâm và chăm sóc mình nhưng không ai muốn bị người mình yêu thương nhất nói vậy.

Bùi Hiểu Vũ im lặng, không nói gì, cũng không nhìn Tống Ngạn Minh nữa.

Tống Ngạn Minh thấy cậu cứ im lặng như thể không sợ gì, giận dữ đứng dậy và mạnh tay đập xuống bàn, khiến tay hắn tê rần.

"Cậu nói gì đi!"

"Tôi nói gì!" Bùi Hiểu Vũ lần đầu tiên cãi lại, khi ngẩng đầu lên thì nước mắt đã rơi xuống.

Tống Ngạn Minh ngây người một lúc, định nói gì đó nhưng lại không thốt ra được: "...."

Bùi Hiểu Vũ như con đập nước vỡ, không thể kiểm soát được, vừa khóc vừa hét lên: "Cái này không cho, cái kia không cho, ngài muốn tôi mù luôn à! Ngài muốn tôi làm sao cũng được, nhưng tôi không phải là con rối, muốn làm gì thì làm, tôi đâu muốn thế này, nhưng mà đã như vậy rồi, tôi đã thích ngài bốn năm rồi, sao ngài nghĩ tôi có thể thay đổi chỉ trong bốn ngày?! Mỗi ngày bắt tôi ăn mấy thứ này, tôi mệt lắm rồi, chỉ riêng chảy máu mũi đã mấy lần rồi____"

"Tôi...." Tống Ngạn Minh bị nghẹn lời.

"Tôi cái gì! Tôi dù có suy nghĩ không trong sáng nhưng cũng đâu có làm gì với ngài đâu? Tôi đâu có thật sự hôn ngài hay sờ soạng ngài, ngài có cần phải xem tôi như kẻ biến thái không, ô ô___"

Bùi Hiểu Vũ khóc lóc, lau nước mắt rồi nói: "Ngài lúc nào cũng lượn lờ trước mặt tôi, sao tôi có thể thay đổi nhanh thế được, nhìn xem có sao đâu.... nhìn xem, có thiếu gì đâu...."

"Không phải, sao lại là lỗi của tôi?" Tống Ngạn Minh gần như bị cuốn theo lời của Bùi Hiểu Vũ.

Bùi Hiểu Vũ mặc kệ: "Ngài có cái gì đâu! Nếu ngài xấu xí và đối xử tệ với tôi, tôi cũng chẳng thế này đâu!"

Tống Ngạn Minh tức giận đến mức đầu óc quay cuồng: "Bùi Hiểu Vũ! Cậu lý sự vô lý!"

"Tôi....." Bùi Hiểu Vũ vừa định nói rằng mình sẽ dọn ra ngoài thì đột nhiên Tống Ngạn Minh lo lắng tiến lại gần và lấy tay che mũi của Bùi Hiểu Vũ.

"Dì Đường!" Tống Ngạn Minh gọi một tiếng rồi dùng tay còn lại nâng sau gáy Bùi Hiểu Vũ, ngửa đầu lên, giọng dịu lại: "Cậu bị chảy máu mũi rồi."

Dì Đường nhanh chóng đến, thấy mặt Bùi Hiểu Vũ đầy máu thì vội vàng lấy hộp y tế.

Bùi Hiểu Vũ nức nở, khóc đến đau đầu, ngồi yên trên ghế không động đậy.

Lượng máu ra khá nhiều, Tống Ngạn Minh vừa tức giận vừa thật sự đau lòng, lầm bầm: "Sao lại chảy nhiều thế này."

Trong lòng Bùi Hiểu Vũ còn cảm thấy tủi thân, nhỏ giọng cãi lại: "Cứ coi như là tôi nhìn ngài mà chảy máu mũi đi....."
Bình Luận (0)
Comment