"Tôi nghe gì chứ." Bùi Hiểu Vũ đứng giữa cơn gió, nước mắt còn đọng trong mắt đã bị gió thổi lạnh buốt, mũi đỏ lên, cúi đầu cắn một miếng kẹo hồ lô trong tay.
Rõ ràng vừa nãy còn rất muốn ăn, giờ lại chẳng thấy ngon miệng gì.
Sở Hồng Triết kéo tay cậu đi: "Tìm chỗ nào ngồi trước đi, tôi muốn uống rượu, cậu mời."
Bùi Hiểu Vũ đáp: "Được thôi."
Sau đó lại thắc mắc hỏi: "Anh là con nhà giàu thứ thiệt, sao cứ thích để tôi mời thế? Chị gái anh không cho tiền à?"
Sở Hồng Triết bật cười lớn, kéo cậu lên xe rồi nói: "Tống tiên sinh cũng không ít lần cho cậu tiền đấy thôi, mời tôi ăn vài bữa thì làm sao?"
Bùi Hiểu Vũ lén bĩu môi: "Có nói là không mời đâu."
Bùi Hiểu Vũ định đưa Sở Hồng Triết đến một quán bar có không gian đẹp gần đó nhưng Sở Hồng Triết lại muốn đến Kim Á.
Cậu tưởng Sở Hồng Triết thích nghe nhạc, xem biểu diễn nên đưa anh ta đến đó.
Đường đi quen thuộc, lại an toàn.
Đến Kim Á, Sở Hồng Triết yêu cầu ngồi ở vị trí đẹp nhất trên lầu hai, còn bảo Bùi Hiểu Vũ đặt riêng một bài hát cho anh ta.
Kim Á có nhiều ca sĩ nữ, thay phiên biểu diễn. Tối nay trên sân khấu là tiểu thư Xuân Vận rất nổi tiếng. Cô diện một chiếc váy bó đuôi cá lấp lánh màu bạc, vừa bước lên đã khiến khán giả mê mẩn, có người thậm chí muốn thưởng tiền ngay lập tức.
Bùi Hiểu Vũ nhìn quanh thấy hôm nay có nhiều vị khách mới lạ, quản lý còn nói một trong số đó là tay đàn em đang lên của Thanh Bang. Cậu liền bảo quản lý sắp xếp thêm vài bảo vệ giỏi để đảm bảo an ninh.
Đã đến đây rồi, Bùi Hiểu Vũ cũng muốn xuống bếp kiểm tra một vòng nhưng lại bị Sở Hồng Triết kéo lại.
"Tối nay cậu ở đây uống rượu với tôi."
Bùi Hiểu Vũ nghĩ lại, thấy cũng đúng, bèn ngồi xuống đối diện Sở Hồng Triết.
Ở Kim Á, vị trí xem biểu diễn tốt nhất là các phòng VIP trên lầu hai, ngay đối diện sân khấu. Một bên phòng VIP giáp hành lang, khi đóng cửa lại sẽ kín đáo. Phía hướng ra sân khấu thì không bị che khuất, nếu tắt đèn đi, sự riêng tư lại càng tăng cao.
Nếu khách cảm thấy hứng thú với ca sĩ nào, chỉ cần bật đèn lên và vẫy tay là sẽ thu hút được sự chú ý của họ.
Bùi Hiểu Vũ chọn phòng đẹp nhất cho Sở Hồng Triết.
Rượu và đồ ăn đều được chuẩn bị đầy đủ, những việc như thế này Bùi Hiểu Vũ làm rất thành thạo. Cậu tự tay rót rượu và thêm đá cho Sở Hồng Triết.
Sở Hồng Triết nói: "Bật đèn lên đi."
Bùi Hiểu Vũ hỏi: "Bật đèn làm gì? Anh thích ca sĩ tối nay à? Đợi chút nữa cô ấy nghỉ thì gọi lên trò chuyện."
"Không phải vậy." Sở Hồng Triết cười nhỏ, tay đang bóc hạt lạc, "Tôi chỉ muốn bật đèn để mọi người đều nhìn thấy."
Bùi Hiểu Vũ đặt khăn giấy bên cạnh Sở Hồng Triết, sau đó đi bật đèn rồi mở cửa gọi người mang chai rượu ngon cậu đã cất đi ra để thở.
Làm xong đâu đấy, cậu ngồi lại xuống ghế, thấy Sở Hồng Triết đang cười một cách khó hiểu.
"Làm gì thế?"
"Những ngày tốt đẹp thế này, Tống Ngạn Minh đã trải qua suốt năm năm."
Bùi Hiểu Vũ chợt hiểu, cười một cái, xoay xoay ly rượu trong tay: "Tôi cũng đã hưởng năm năm những ngày tốt đẹp như thế."
"Cậu thích Tống Ngạn Minh ở điểm nào?"
"Ừm..... không biết nói sao, thích hết."
Sở Hồng Triết: "......."
Anh ta định nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng chẳng nói được gì.
Xét từ một góc độ nào đó, Tống Ngạn Minh và Bùi Hiểu Vũ quả thực rất xứng đôi. Nếu Tống Ngạn Minh tìm người khác hoặc Bùi Hiểu Vũ ở bên ai khác thì đó đều là sự dằn vặt cho cả hai và cả người mà họ lựa chọn. Tình yêu của anh ta dành cho Bùi Hiểu Vũ cũng dần biến chất, hoàn toàn không còn ý nghĩ muốn hôn cậu nữa.
Sở Hồng Triết biết rằng, chính khoảnh khắc này, họ đã trở thành bạn bè thực sự.
Sở Hồng Triết uống một ngụm whisky thêm đá, hương vị khói nồng đậm lập tức xông lên não. Anh ta chợt nghĩ hay bảo Bùi Hiểu Vũ chuốc say Tống Ngạn Minh rồi "cưỡng ép" luôn cho xong, dù sao Tống Ngạn Minh cũng không nỡ làm tổn thương cậu.
"Được rồi, giờ tôi nói kế hoạch của chúng ta đây."
"Kế hoạch gì?"
"... Kế hoạch giành được Tống Ngạn Minh."
Bùi Hiểu Vũ - người vừa rồi còn rất lanh lợi, giờ lại ngơ ngác: "Ồ....."
"Cậu phải giả vờ là yêu tôi thật lòng trước đã."
"Hả?"
"Không hả gì hết."
Bùi Hiểu Vũ: "Ờ......"
Sở Hồng Triết sắp xếp lại từ ngữ, tiếp tục nói: "Tống Ngạn Minh đối với cậu có lòng chiếm hữu rất mạnh. Tôi nghĩ mọi người đều cảm nhận được điều đó rõ ràng. Tuy không chắc lòng chiếm hữu ấy xuất phát từ đâu nhưng nó không hề xuất hiện với bất kỳ ai khác, đúng không?"
"Đúng vậy." Bùi Hiểu Vũ khẳng định.
Sở Hồng Triết cười: "Ghen tuông mãi mãi là thước đo chân thật của tình yêu."
Bùi Hiểu Vũ: "Anh nói là Tống tiên sinh sẽ ghen với anh sao?"
"Sao không thể chứ? Cậu có thể không biết nhưng ông chủ Tống đáng kính của cậu đã điều tra hết mọi chuyện về tôi và gia đình tôi rồi, đến cả chị tôi cũng biết chuyện này." Sở Hồng Triết nhẹ nhàng thở dài, "Anh ta để ý cậu, không yên tâm giao cậu cho người khác, một bên nói cho cậu tiếp xúc với tôi, một bên lại không bỏ sót một tin tức nào. Cậu không còn là trẻ con nữa, lại còn những chuyện đã xảy ra trước đây, cậu nghĩ có hợp lý không?"
Bùi Hiểu Vũ: "Tôi..... không biết."
Sở Hồng Triết: "Anh ta không yên tâm với người khác, chỉ yên tâm với mình. Khi anh ta biết thực sự có người khác yêu cậu và đối xử tốt với cậu, tình yêu cậu dành cho anh ta bị cậu dành cho người khác, cậu nghĩ anh ta sẽ không ghen sao?"
Bùi Hiểu Vũ cảm thấy có lý, uống một ngụm rượu và để Sở Hồng Triết tiếp tục.
Sở Hồng Triết: "Vậy nên, chúng ta sẽ giả vờ yêu nhau, từng bước một, tôi không tin anh ta sẽ không có phản ứng. Nếu đến lúc thật sự không ổn thì giả vờ tôi ngoại tình rồi chia tay cũng được."
Bùi Hiểu Vũ: "Anh sẽ bị đánh đấy."
Sở Hồng Triết: "....Cảm ơn cậu còn lo cho tôi."
"Chúng ta là bạn bè mà." Bùi Hiểu Vũ khẳng định, "Nếu tiên sinh thật sự hiểu lầm, có thể sẽ ra tay mạnh mẽ đấy, anh vẫn còn phải làm ăn ở Nam Phổ mà."
Sở Hồng Triết suy nghĩ một chút rồi mỉm cười nhìn Bùi Hiểu Vũ: "Điều này chẳng phải chứng tỏ cậu rất quan trọng trong lòng ông chủ Tống sao? Ít nhất trong thời gian ngắn, anh ta sẽ không đẩy cậu đến với người khác nữa."
Bùi Hiểu Vũ nhíu mày: "Phải dựa vào việc dẫm lên anh để có được sự quan tâm và chú ý này, tôi không muốn làm thế."
Ở dưới sân khấu, các ca sĩ đang hát những bài hit hiện tại, không khí trong quán bar rất sôi động.
Sở Hồng Triết trong ánh đèn mờ ảo nhìn vào đôi mắt chân thành và thuần khiết của Bùi Hiểu Vũ, anh ta nghĩ dù là yêu đương hay bạn bè, tình yêu của Bùi Hiểu Vũ cũng khiến người ta cảm động.
Cũng không trách được Tống Ngạn Minh không muốn ăn nhưng lại không buông tay, ai mà nỡ rời xa cơ chứ?
Sở Hồng Triết cười nhẹ: "Cậu không phải lo cho tôi đâu."
"Tôi nhất định sẽ lo cho anh."
"Vậy thì thế này, bất kể phản ứng của Tống tiên sinh sau này ra sao, chúng ta sẽ tìm cơ hội giải thích với anh ta rằng chúng ta chỉ đang diễn kịch, cậu làm vậy chỉ muốn anh ta yên tâm thôi."
Bùi Hiểu Vũ cúi đầu suy nghĩ.
Dù có thành công hay không, lý do giải thích này cũng hợp lý.
Sở Hồng Triết nâng ly rượu: "Được rồi, giờ cậu phải hô to đặt một bài hát cho tôi, để mọi người biết tối nay chúng ta ở bên nhau."
Bùi Hiểu Vũ chưa từng làm chuyện như vậy, mặc dù cậu quản lý Kim Á nhưng chưa bao giờ tỏ ra kiểu ông chủ, khách quen cậu đều chăm sóc chu đáo, còn bản thân chưa từng thực sự vui chơi ở Kim Á.
"Ê, sao lại keo kiệt thế." Sở Hồng Triết giả vờ giận.
"Được rồi, anh muốn nghe gì?"
"Đây là chuyện cậu phải suy nghĩ."
Bùi Hiểu Vũ hít một hơi sâu, sau khi cụng ly với Sở Hồng Triết, cậu đứng dậy đi ra ngoài gọi người.
Chẳng bao lâu sau, nhân viên Kim Á mang lên một bó hoa to, trong Kim Á, khách muốn thưởng tiền hoặc đặt bài hát thì không được đưa quà hay tiền mặt trực tiếp, mà phải chọn quà theo danh sách quà tặng của Kim Á với giá tương ứng.
Điều này giúp tránh được nhiều tranh cãi và bảo vệ các ca sĩ của Kim Á.
Bó hoa lớn được đưa lên sân khấu, Xuân Vận cầm thẻ và nhẹ nhàng đọc: "Chia sẻ bài hát hay với Sở tiên sinh, chúc anh một đêm vui vẻ, Hiểu Vũ."
Mọi người không thấy tên trên thẻ, ban đầu tưởng là một cô gái tên "Tiểu Vũ" tặng.
Nhưng ca sĩ nhìn lên lầu hai và cúi đầu cảm ơn.
Vào dịp cuối năm, khách ở Kim Á rất đông, mọi ánh mắt đều hướng lên lầu hai và nhìn thấy Bùi Hiểu Vũ và Sở Hồng Triết.
Khách quen đều biết Bùi Hiểu Vũ, khi tên gọi trùng khớp, họ bất ngờ, không ai dám gây rối, chỉ thì thầm to nhỏ với nhau.
Bùi Hiểu Vũ chọn bài hát của Đặng Lệ Quân, Xuân Vận có giọng hát ngọt ngào, rất hợp để hát những bài của Đặng Lệ Quân.
Không khí càng thêm náo nhiệt, trong lòng Bùi Hiểu Vũ lo lắng, cứ rót ly rượu cho Sở Hồng Triết rồi lại cụng ly.
-
Khi về đến nhà, đã hơn 10 giờ, cũng không tính là muộn, Tống Ngạn Minh lại đang ngồi trên ghế sofa đọc sách.
Hôm nay hắn đổi sang một cuốn sách tiếng Trung, rất dày, Tống Ngạn Minh đã lật được một phần ba.
"Tiên sinh, sao ngài còn chưa nghỉ ngơi?" Bùi Hiểu Vũ tay cầm một túi giấy, bên trong là hoa hồng mà Sở Hồng Triết mua từ tay cô gái bán hoa, nói là trời lạnh, mua cho cô ấy một bó rồi bảo cô ấy về nhà.
Tống Ngạn Minh ừ một tiếng, lười biếng ngẩng mắt nhìn Bùi Hiểu Vũ: "Làm gì mà về muộn thế?"
Bùi Hiểu Vũ nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Tôi ở Kim Á, tiên sinh."
Tống Ngạn Minh gấp sách lại, đứng dậy, nhìn thấy bó hoa hồng trong tay Bùi Hiểu Vũ, chậm rãi bước đến: "Hẹn hò à?"
"Dạ." Bùi Hiểu Vũ nâng mắt nhìn vào mắt Tống Ngạn Minh, nhưng Tống Ngạn Minh lại quay đi, không hiểu sao lại vòng quanh Bùi Hiểu Vũ một vòng.
Tống Ngạn Minh hỏi: "Nghe nói tối nay cậu chi nhiều tiền để đặt bài hát?"
Bùi Hiểu Vũ: "......."
Tống Ngạn Minh cười một chút, "Tôi còn không biết cậu lại hào phóng như thế."
Bùi Hiểu Vũ suýt nữa buột miệng xin lỗi, nhưng nhớ đến lời dặn của Sở Hồng Triết, cậu đành cắn răng nói: "Tối nay vui mà."
"Nhìn ra được." Tống Ngạn Minh nói xong, khẽ hừ một tiếng, quay người đi lên lầu.
Bùi Hiểu Vũ gãi đầu rồi đi vào phòng.
Tống Ngạn Minh quay lại, nhìn thấy phòng khách lại trống rỗng.
Ngày hôm sau, Bùi Hiểu Vũ về nhà cũng rất muộn, gần 12 giờ mới vào cửa, cậu và Sở Hồng Triết chơi bi-a suốt đêm, mệt mỏi và đói nên đã mang đồ ăn về.
Tống Ngạn Minh vẫn đang ngồi trên sofa đọc sách nhưng tối nay có vẻ đã ngủ.
Bùi Hiểu Vũ nhẹ nhàng bước đến gọi hắn, "Tiên sinh?"
"Ừm....." Tống Ngạn Minh vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt to của Bùi Hiểu Vũ, hắn hoảng hốt lùi lại một chút rồi mới nhận ra mình hơi thất thố, mắng Bùi Hiểu Vũ: "Sao giờ mới về!"
Bùi Hiểu Vũ cảm thấy Tống Ngạn Minh ngốc nghếch như vậy thật đáng yêu, cười cười nói: "Xin lỗi tiên sinh."
"Đi đâu thế?"
"Đánh bi-a."
"Thắng hay thua?"
"Thua."
"Đúng là ngốc, ra ngoài đừng nói là tôi dạy đấy."
Tống Ngạn Minh nhìn thấy đồ ăn trong tay Bùi Hiểu Vũ, hỏi: "Hẹn hò gì mà chỉ chơi bóng không ăn gì à? Mua gì thế?"
Bùi Hiểu Vũ lập tức mở túi đồ ra, nói: "Tiên sinh có đói không? Ăn cùng tôi đi."
Tống Ngạn Minh vừa định đồng ý thì Bùi Hiểu Vũ cười tươi bổ sung: "Tiểu Triết mua cho tôi đấy."
Tiểu Triết mua cho tôi.
"..." Tống Ngạn Minh ầm lấy cuốn sách bên cạnh, đứng dậy: "Không ăn, tôi không đói."
Nói xong, hắn quay người bước lên lầu, trước khi đi còn buông một câu: "Mấy thứ vớ vẩn này mà cũng dám đem tặng."
Lên tới tầng hai, theo thói quen hắn quay lại nhìn. Thấy Bùi Hiểu Vũ đang nhìn mình, những bực bội và khúc mắc trong lòng Tống Ngạn Minh gần đây kỳ lạ biến mất, thay vào đó là cảm giác chua xót mơ hồ, một cảm xúc không rõ ràng dồn nén trong lồng ngực, khiến hắn vừa mất kiên nhẫn, vừa chẳng còn thần thái.
Hắn cũng nhìn Bùi Hiểu Vũ, siết chặt cuốn sách trong tay.
Góc nhìn từ dưới lên khiến dáng vẻ của Tống Ngạn Minh càng hiện rõ đôi vai rộng, ngực lớn. Bùi Hiểu Vũ khẽ mím môi, sau đó nở một nụ cười.
"Tiên sinh, chúc ngủ ngon."
Tống Ngạn Minh hơi cúi mắt, gương mặt tuấn tú ẩn hiện trong ánh sáng lờ mờ.
"Ừ, cậu cũng nghỉ sớm đi."
Tại sao tiên sinh không phản ứng gì cả? Chẳng lẽ tiên sinh thực sự không để tâm chút nào sao? Tiên sinh thật sự muốn đẩy mình về phía người đàn ông khác?
Tiên sinh không ghen, vì tiên sinh không yêu.
Nhớ lại lời dặn của Sở Hồng Triết, nhất định phải giữ vững tinh thần, nếu không Tống Ngạn Minh, người tinh ranh như vậy, sẽ nhận ra ngay. Cũng không được vì sự lạnh nhạt hay nhẫn nhịn của tiên sinh mà lùi bước. Tống Ngạn Minh luôn được đặt ở vị trí cao, không thể dễ dàng xuống nước.
Cần phải có một cú sốc lớn để đánh thức ngài ấy.
Bùi Hiểu Vũ có chút hồi hộp, khẽ nuốt nước bọt, nói: "Tiên sinh, ngày mai... ngày mai có lẽ tôi không về nhà."
"Không về nhà thì đi đâu?"
"Tôi hẹn với Tiểu Triết ăn tối, sau đó đến nhà anh ấy chơi."
Khoảng cách giữa họ khá xa nhưng Bùi Hiểu Vũ vẫn nhìn rõ rằng gương mặt của Tống Ngạn Minh không hề thay đổi. Không khí như đông cứng lại, bàn tay nắm chặt của Bùi Hiểu Vũ khẽ run lên.
Cậu hỏi: "Được không, tiên sinh? Nhà anh ấy ở..."
"Tùy cậu." Tống Ngạn Minh ngắt lời, quay người định bước vào phòng rồi lại quay đầu nói: "Sau này không cần báo mấy chuyện này với tôi nữa, tôi cũng không quan tâm."
Nói xong, hắn đóng sầm cửa lại.
-
Sáng hôm sau, Bùi Hiểu Vũ thức dậy sớm nhưng dì Đường bảo tiên sinh đã ra ngoài.
"Sao sớm thế?" Bùi Hiểu Vũ thắc mắc, nếu không có việc quan trọng, tiên sinh thường không dậy sớm thế này.
Dì Đường làm bữa sáng cho cậu, là một tô mì gà thanh đạm. Thời gian gần đây, cả nhà đều phối hợp để Bùi Hiểu Vũ bồi bổ cơ thể, đồ ăn đều nhẹ nhàng dễ tiêu.
Dì Đường nói: "Tiên sinh lên núi rồi."
Bùi Hiểu Vũ ngẩng đầu lên: "Sao tự nhiên lại lên núi?"
"Dì cũng không biết, chỉ là sáng sớm ngài ấy bảo chuẩn bị hương khói và ít trái cây."
"Tiên sinh đi một mình sao?"
Dì Đường gật đầu: "Có vẻ vậy, dì không thấy Gia Vỹ đâu."
Bây giờ ngay cả việc lên núi gặp tổ tiên cũng không đưa cậu đi, lòng Bùi Hiểu Vũ thấy trống rỗng, ngay cả bát mì cũng không ăn được mấy miếng.
Như một cái xác không hồn, cậu đến nhà máy dệt để gặp Tống Giai Tư như thường lệ. Sau Tết, nhà máy dệt sẽ mở rộng nhưng ngoài mặt bằng thì chưa có gì được quyết định, công việc vừa nhiều vừa rối. Mọi nguồn cung ứng của nhà máy dệt đều nằm trong tay Bùi Hiểu Vũ, hai người bàn bạc cả buổi mới vạch ra được một khung thời gian sơ bộ.
Buổi chiều, Bùi Hiểu Vũ gặp Sở Hồng Triết. Chuyện cậu nói với Tống Ngạn Minh tối qua về ăn tối rồi ở lại nhà là do cậu bịa ra, giờ đến tìm Sở Hồng Triết để kể lại.
Hai người ngồi trong xe của Sở Hồng Triết, anh ta đang có việc phải ra ngoài.
"Thật không?" Sở Hồng Triết vừa bóc quýt vừa hỏi.
Bùi Hiểu Vũ khẽ ừ một tiếng: "Nếu ghen tuông là tiêu chuẩn để kiểm chứng tình yêu, thì tiên sinh đối với tôi có lẽ chẳng còn yêu nữa. Ngài ấy nói sau này sẽ không quan tâm đến chuyện của chúng ta nữa."
Cậu nói nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng nước mắt lại rơi từng giọt.
Sở Hồng Triết vẫn chưa để ý, ăn một múi quýt, nói: "Tôi cũng hơi không chắc nữa, haizz."
Bùi Hiểu Vũ lặng lẽ lau nước mắt, hỏi anh ta: "Anh định đi đâu vậy?"
Sở Hồng Triết đáp: "Chị tôi nhờ tôi đi ký hợp đồng, chỗ đó khá xa, về phía Tô Châu."
"Khi nào anh về?"
"Chắc tầm sáu, bảy giờ, nhưng tối nay tôi có hẹn rồi. Xin lỗi nhé, Hiểu Vũ."
Bùi Hiểu Vũ cười: "Không sao, là tôi làm phiền anh mà. Còn quýt không?"
"Còn." Sở Hồng Triết lấy thêm một quả từ trong túi ra đưa cho Bùi Hiểu Vũ. Nghĩ một lúc, anh ta nói: "Thật ra mấy hôm trước tôi quen một người."
Bùi Hiểu Vũ ngồi thẳng dậy, "Hả? Ai thế?"
Sở Hồng Triết hơi ngượng ngùng, nói: "Thật ra không hẳn là cậu trai trẻ, anh ấy lớn hơn tôi bốn tuổi, là một giáo viên."
"Wow..." Hai mắt của Bùi Hiểu Vũ lộ vẻ ngưỡng mộ, khóe mắt cụp xuống, khẽ thở dài: "Tốt thật đấy. Vậy tối nay anh hẹn với người ta à?"
Sở Hồng Triết gật đầu, quýt cũng không ăn nữa, bắt đầu kể với Bùi Hiểu Vũ về chuyện quen biết người đàn ông kia, vừa kể vừa tự hào khoe mình có sức hút đến thế nào, mặt thì không giấu được vẻ phấn khích.
Anh ta nói rôm rả một lúc lâu, rồi cũng đến giờ phải đi. Bùi Hiểu Vũ xuống xe để tự lái xe của mình.
Công việc không có vấn đề gì đáng kể, tiên sinh lên núi, Sở Hồng Triết cũng bận.
Bùi Hiểu Vũ đã nói với Tống Ngạn Minh rằng buổi tối hẹn hò sẽ không về nhà nên giờ không thể đến Kim Á, cũng không thể đến các quán bar hay nhà hàng quen thuộc vì rất có thể có tai mắt của Tống Ngạn Minh ở đó. Chỉ còn cách đợi tối muộn, tìm một khách sạn hẻo lánh ở lại qua đêm.
Thành phố Nam Phổ rộng lớn, Bùi Hiểu Vũ lái xe lòng vòng mãi. Cậu đi đến khi trời sẫm tối, Nam Phổ cũng đón trận tuyết đầu tiên trong năm.
Cậu đỗ xe bên bờ sông, bước xuống châm một điếu thuốc.
Bên bờ sông có thể nhìn thấy bến cảng. Lần đầu Bùi Hiểu Vũ đến Nam Phổ, cậu làm việc ở bến cảng. Những ngày tháng đói không đủ no, ngủ không đủ ấm kéo dài suốt nhiều năm, cho đến khi cậu đến bên Tống Ngạn Minh.
Bùi Hiểu Vũ nghĩ, thôi thì cả đời này cứ như vậy đi.
Nói với Tống Ngạn Minh rằng mình yêu người khác, rằng mình không còn yêu ngài ấy nữa, rồi giả vờ như thế cả đời.
Đêm lạnh như nước. Bùi Hiểu Vũ yếu đuối đứng khóc một mình bên bờ sông, sau đó mới rời đi.
Tuyết càng rơi càng dày, trong xe lạnh lẽo. Bùi Hiểu Vũ lái xe men theo đường, đi ngang qua quán bar mà trước đây cậu thường đến. Vừa định tăng tốc để tránh bị phát hiện thì cậu thấy Lục Hách Na hớt hải bước ra từ bên trong.
"Bùi Hiểu Vũ!" Lục Hách Na vừa nhìn đã nhận ra chiếc xe của cậu.
Chiếc xe này là mẫu mới, cả thành phố Nam Phổ cũng chẳng có mấy chiếc. Khi Tống Ngạn Minh mua xe cho cậu, Lục Hách Na còn đi cùng để xem.
Thấy Lục Hách Na vội vã, Bùi Hiểu Vũ lập tức phanh xe bước xuống.
"Tiểu thư Luna?" Chỉ vài giây sau khi xuống xe, tuyết đã phủ đầy người cậu, trên người Lục Hách Na còn nhiều hơn.
Lục Hách Na chạy đến: "Cậu đi đâu thế? Mọi người tìm cậu đến phát điên rồi. Nếu còn không tìm được, Tống Ngạn Minh chắc đã báo cảnh sát rồi!"
"Tìm tôi?" Bùi Hiểu Vũ khó hiểu. Vừa khóc xong, mắt cậu đỏ hoe, mũi cũng đỏ, thân thể yếu ớt sau trận ốm, trông thật đáng thương.
Nhìn dáng vẻ của cậu, Lục Hách Na cũng đoán được phần nào. Cô kéo tay Bùi Hiểu Vũ: "Bọn tôi biết cả rồi, không sao đâu, bọn tôi sẽ đòi lại công bằng cho cậu."
Bùi Hiểu Vũ ngơ ngác: "Tôi..."
"Đi, đi, lên xe." Lục Hách Na kéo cậu lên xe mình, nhấn ga lao về hướng đường Bình Tây.
"Sở Hồng Triết vừa hẹn hò với cậu, vừa mập mờ với người khác. Đúng là một gã lăng nhăng! Tống Ngạn Minh nhìn thấy anh ta ôm ấp với người khác ngay giữa đường, suýt nữa thì rút súng bắn. May mà Lý Tướng Như cũng có mặt, nếu không e là đã xảy ra chuyện."
Bùi Hiểu Vũ sợ đến không nói nên lời. Sau một hồi mới lắp bắp hỏi: "Tiên sinh đã thấy sao?"
Lục Hách Na thở dài: "Haizz, sao cậu lại xui xẻo thế chứ? Thích ai cũng gặp chuyện."
"Tiểu thư Luna, Sở Hồng Triết không giải thích gì sao?" Bùi Hiểu Vũ hỏi.
Lục Hách Na đáp: "Giải thích gì? Bị bắt quả tang giữa đường còn gì nữa."
Bùi Hiểu Vũ vội vàng: "Đó là hiểu lầm, tôi với Sở Hồng Triết..."
"Tống Ngạn Minh kìa." Lục Hách Na nhìn thấy xe của Tống Ngạn Minh chạy từ phía đối diện, bấm còi rồi dừng bên lề đường.
Bùi Hiểu Vũ cũng nhìn thấy, liền mở cửa bước xuống.
Xe của Tống Ngạn Minh dừng ở bên kia đường. Đêm khuya, tuyết vẫn rơi, trên đường không bóng người, cũng chẳng có xe cộ. Tống Ngạn Minh mặc đồ đen, từ phía đối diện đi đến.
Tóc Bùi Hiểu Vũ dính đầy tuyết, gió thổi qua, làm mắt cậu càng đỏ hơn.
Tống Ngạn Minh bước đến trước mặt cậu, đưa tay định chạm vào gương mặt cậu, nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và gương mặt gầy guộc, lòng hắn đau như cắt, sống mũi cay cay.
Hắn phủi tuyết trên tóc Bùi Hiểu Vũ rồi nói với Lục Hách Na: "Cảm ơn."
"Không sao, không có gì. Mau đưa cậu ấy về nhà đi." Nói xong, Lục Hách Na phủi tuyết trên người mình rồi lên xe rời đi.
Bùi Hiểu Vũ ngước nhìn Tống Ngạn Minh: "Tiên sinh."
Tống Ngạn Minh không nói gì, tháo khăn quàng của mình quấn cho cậu rồi kéo cậu lên xe.
Ngồi ở ghế sau, Bùi Hiểu Vũ chỉ nhìn thấy một phần gương mặt nghiêng của Tống Ngạn Minh.
Cậu cảm thấy choáng váng, dường như sắp bị cảm nữa rồi.
"Tiên sinh, tôi và Sở Hồng Triết..."
"Cậu thích đàn ông đúng không?"
"Hả?"
"Phải không? Cậu chỉ thích đàn ông thôi đúng không?"
Bùi Hiểu Vũ cúi đầu: "Vâng."
Tống Ngạn Minh: "Cậu xem cậu chọn loại đàn ông gì vậy? Sở Hồng Triết là đồ lăng nhăng! Lý Tướng Như cũng là tên lêu lổng. Ngoài kia chẳng có gã đàn ông nào tốt cả. Thôi, cậu đừng thích ai khác nữa, chỉ thích tôi thôi. Tôi nghĩ rồi, dù sao tôi cũng không muốn cậu rời xa tôi. Hôm nay tôi lên núi xin quẻ, Bồ Tát cũng nói vậy."
"Hả?" Bùi Hiểu Vũ lập tức tỉnh táo hơn.
Tóc Tống Ngạn Minh bị nước tuyết tan làm ướt, rủ xuống trước trán. Hắn nhấn ga, dừng xe bên lề đường, quay lại nhìn Bùi Hiểu Vũ.
"Chết tiệt, vừa nghe chuyện cậu với Sở Hồng Triết là tôi đã bực. Một tên từ đâu tới mà dám tán tỉnh cậu, được cơ hội rồi lại bắt cá hai tay?"
"Ơ..." Bùi Hiểu Vũ đưa tay sờ trán mình.
Tống Ngạn Minh: "Chẳng phải cậu thích tôi trước sao? Chẳng phải cậu mê thân thể tôi sao? Chết tiệt, chỉ là một cơ thể, tôi cho cậu đụng. Từ nay không được tìm đàn ông khác nữa, nghe rõ chưa?"
Bùi Hiểu Vũ sững sờ, không biết mình có phải đang sốt đến mơ hồ rồi không.
Tống Ngạn Minh hơi do dự, không chắc chắn, bồn chồn liếm môi.
Hắn nghĩ mình nên thể hiện chút thành ý.
"Lại đây."
Bùi Hiểu Vũ không dám động đậy.
Tống Ngạn Minh vươn tay nắm lấy gáy cậu, kéo lại gần, rồi quyết tâm nhắm mắt, mạnh mẽ hôn cậu một cái.
"Như vậy được chưa!"