Chú chó con hiếu động đến mức hơi quá, chạy khắp nhà. Khi Bùi Hiểu Vũ và Tống Ngạn Minh lên lầu, nó cũng muốn đi theo. Mỗi lần leo được hai bậc thang là lại trượt ngã. Bùi Hiểu Vũ mềm lòng, muốn cho chú chó đi cùng lên lầu nhưng Tống Ngạn Minh không đồng ý.
Hai người giằng co một lúc, cuối cùng Tống Ngạn Minh đồng ý để nó chạy tự do ở những nơi ngoài phòng ngủ và thư phòng.
Vì đây là chú chó được mang về đột xuất, trong nhà chưa chuẩn bị gì cả. Bùi Hiểu Vũ lục tìm vài bộ quần áo cũ, đặt vào một khung gỗ để làm ổ cho nó. Cậu đặt ổ ngay trước cửa phòng ngủ. Chú chó cũng rất hài lòng, không còn chạy loạn nữa.
Bùi Hiểu Vũ ra kiểm tra mấy lần, thấy chú chó thật sự nằm ngoan ngoãn ngủ mới yên tâm.
"Thích đến thế sao?" Tống Ngạn Minh hỏi.
Bùi Hiểu Vũ gật đầu: "Thích."
"Trước đây chẳng nghe em nói là thích. Nếu nói sớm, tôi đã cho nuôi rồi."
Bùi Hiểu Vũ nói: "Tự nuôi sống bản thân mình là tốt lắm rồi."
Cậu luôn nghĩ như vậy. Trong hai mươi năm ngắn ngủi của cuộc đời, Bùi Hiểu Vũ rất hiếm khi khao khát bất kỳ điều gì. Những yêu ghét, giận hờn hay ham muốn đều bị cậu giấu kín dưới lớp vỏ của cuộc sống.
Ngay từ lúc sinh ra, cậu đã như thế.
Ngày trước, nhiều người từng nói Bùi Hiểu Vũ quá khổ, giờ đây lại có người nói cậu thật may mắn.
Bùi Hiểu Vũ không biết làm sao để xác định những đánh giá của họ dựa trên điều gì. Khi cậu phải chịu đói chịu rét, cậu nghĩ ít nhất mình vẫn còn sống. Khi cậu thích Tống Ngạn Minh, cậu chỉ cần nghĩ rằng được nhìn thấy hắn là đủ.
Cậu bé có phần ngốc nghếch như Bùi Hiểu Vũ lại có quy tắc sinh tồn riêng của mình.
"Hiểu Vũ, em chưa bao giờ kể với tôi chuyện trước đây." Tống Ngạn Minh đưa tay vòng qua lưng cậu, kéo cậu vào lòng.
Bùi Hiểu Vũ không hề phản đối việc kể lại những chuyện đó. Cậu ngước mắt nhìn Tống Ngạn Minh: "Ngài muốn biết điều gì, tiên sinh?"
Tống Ngạn Minh biết một số điều nhưng cũng còn rất nhiều điều hắn chưa biết.
Khi không thấy Tống Ngạn Minh trả lời, Bùi Hiểu Vũ nhẹ nhàng hỏi: "Ngài muốn hiểu về quá khứ của em phải không, tiên sinh?"
Tống Ngạn Minh cười nhạt: "Có phải đã rất khó khăn không?"
Bùi Hiểu Vũ đáp: "Em không biết nói thế nào. Có lẽ là khó khăn. Nhưng lúc nhỏ có bà ngoại, lớn lên có anh Bùi Tam. Dù không đủ ăn đủ mặc nhưng họ luôn rất tốt với em. Sau này vào nhà họ Tống, trong nhà không thiếu ăn uống, chỉ là thường bị bắt nạt. Nhưng từ khi ngài trở về, em được ở bên ngài, mọi thứ đều trở nên tốt hơn."
"Thật sự tốt hơn sao?" Tống Ngạn Minh nhớ lại những năm qua, những lần cận kề cái chết đã xảy ra không ít.
Thậm chí ngay gần đây, hắn đã hành hạ cậu rất lâu vì không kịp nhận ra bản tính của mình.
Bùi Hiểu Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: "Ít nhất bây giờ là rất tốt."
Tống Ngạn Minh trầm tư một lúc lâu rồi hỏi: "Nếu tôi không bao giờ có thể chấp nhận em thì sao?"
"Ừm...."
Bùi Hiểu Vũ đã từng rất nghiêm túc nghĩ về điều này. Sự thật là dù thế nào, cậu cũng sẽ cố gắng sống thật tốt.
"Thôi bỏ đi." Tống Ngạn Minh tự trả lời, "Đâu cần phải có nhiều "nếu" đến thế."
Hắn ôm cậu chặt hơn, ngửi thấy mùi dầu gội thoang thoảng trên người cậu. Việc thích Bùi Hiểu Vũ đã bắt đầu từ rất lâu trước khi hắn nhận ra điều đó.
Tống Ngạn Minh hoàn toàn hiểu tại sao trong cuộc đời đầy biến cố của Bùi Hiểu Vũ, cậu lại trân trọng những người đối xử tốt với mình, bởi vì hắn cũng giống như vậy.
-
Tối giao thừa, cả gia đình họ Tống cùng ăn bữa cơm đoàn viên. Tống Ngạn Minh để Bùi Hiểu Vũ ngồi cạnh mình. Thành viên nhà họ Tống không vui trong lòng nhưng không dám nói gì. Bữa cơm ai cũng ăn mà chẳng thấy ngon.
Trong bữa ăn, Lục Diệu Ngôn ẩn ý khen ngợi Tống Ngạn Huy đã "quay đầu", việc kinh doanh cũng khởi sắc, ý muốn Tống Ngạn Minh giao Kim Á cho Tống Ngạn Huy quản lý. Tống Ngạn Minh, trước mặt mọi người, không nể mặt mà nói thẳng: "Tôi đã giao Kim Á cho Bùi Hiểu Vũ rồi."
"Giao cho Bùi Hiểu Vũ?! Cậu ta đâu phải người nhà họ Tống!" Lục Diệu Ngôn tức giận.
Bùi Hiểu Vũ đang cầm đũa gắp thức ăn, nghe câu này liền thu tay lại.
Tống Ngạn Minh gắp món cậu thích vào bát trước rồi mới đáp: "Kim Á suýt nữa bị Lư Tam cướp đi, lại bị cảnh sát khám xét nhiều lần, thậm chí còn vào đồn. Khi đó, Tống Ngạn Huy đã làm gì?"
Nói rồi, Tống Ngạn Minh nhìn về phía Tống Ngạn Huy.
Vợ của Tống Ngạn Huy cười cười, phá vỡ bầu không khí: "Hôm nay là bữa cơm đoàn viên, không nên nhắc chuyện làm ăn. Anh cả đừng giận."
Lục Diệu Ngôn hạ giọng chế nhạo: "Chuyện của cô à?"
"Mẹ!" Tống Ngạn Huy lên tiếng can ngăn.
Tên vô dụng này mấy năm gần đây xem như biết điều hơn, có lẽ là nhờ có vợ quản. Anh ta cũng dần hiểu bản thân không phải là người làm được việc lớn, yên phận ở nhà họ Tống, dưới sự che chở của gia đình, làm chút kinh doanh nhỏ là tốt nhất.
Tống Ngạn Minh nói: "Các người muốn làm gì thì tính toán rõ ràng, có thể tìm tôi giúp, nhưng đừng coi tôi là kẻ ngốc. Nếu để tôi nói khó nghe thì là hiện tại nhà họ Tống nằm trong tay tôi. Đừng giả bộ trước mặt, nói xấu sau lưng và cũng đừng chơi trò trọng bên này, khinh bên kia. Hiểu Vũ là người của tôi, nói chuyện cũng phải tôn trọng một chút. Năm mới sắp đến, chúc mọi người năm mới vui vẻ."
Bùi Hiểu Vũ tiếp tục ăn, nhìn Tống Ngạn Minh vì mình mà nói lời nặng nề trong bữa cơm cuối năm, đột nhiên cảm nhận được quyết tâm của tiên sinh.
Cậu suy nghĩ rất kỹ, thật ra Tống Ngạn Minh luôn là một người như vậy.
Những gì tiên sinh đã quyết định làm, dù thế nào cũng phải làm. Một khi đã chọn ở bên cậu, không ai có thể lay chuyển được. Dù là nhẹ nhàng hay cứng rắn, tiên sinh đều có thể đối mặt.
-
Sau bữa ăn, họ rời đi. Khi về đến biệt thự, Bùi Hiểu Vũ gọi điện cho Trương Chí Minh. Ban đầu, cậu lo lắng anh sẽ phải đón Tết một mình trong sự cô đơn, không ngờ khi gọi tới lại nghe thấy âm thanh náo nhiệt.
"Năm mới vui vẻ, anh."
Trương Chí Minh cười, dường như đang ngậm điếu thuốc, nhả khói ra rồi nói: "Hiểu Vũ, năm mới vui vẻ. Cậu đang ở cùng tiên sinh nhà cậu à?"
Bùi Hiểu Vũ từng kể với anh ta từ trước, giờ cười đáp: "Ừm, còn anh, đang đón năm mới với bạn mới sao?"
"Ừm." Trương Chí Minh cười, liếc nhìn người đàn ông đang rót rượu cho mọi người.
Sau vài câu chuyện phiếm, trước khi cúp máy, Trương Chí Minh nói: "Nếu cậu gặp Kim tổng, giúp tôi gửi lời chúc mừng năm mới."
Bùi Hiểu Vũ hỏi: "Sao anh không tự mình nói?"
Trương Chí Minh im lặng hai giây, sau đó cười: "Không tiện nữa rồi."
-
Trên xe, khi đang trên đường tới chỗ Lý Tướng Như, Bùi Hiểu Vũ hỏi: "Tiên sinh, như vậy có phải không tốt lắm không?"
"Không cần để ý đến họ." Tống Ngạn Minh nắm lấy tay Bùi Hiểu Vũ, nói: "Gần đây tay em không còn lạnh nhiều nữa."
Phía trước, Lý Gia Vỹ đang lái xe. Gần đây, mối quan hệ giữa Tống Ngạn Minh và Bùi Hiểu Vũ ngày càng tự nhiên, họ cũng không giấu giếm trước mặt Lý Gia Vỹ, ai cũng có thể nhìn ra được.
Nhưng chuyện của Tống Ngạn Minh, không ai dám hỏi, cũng chẳng dám nói.
Đến nơi, hóa ra người ở chỗ Lý Tướng Như còn đông hơn tưởng tượng. Ngay cả vợ chồng Kim Thành cũng tới.
"Cuối cùng hai người cũng đến, sao lại đến muộn hơn cả Kim Thành và Tiểu Mạn thế?" Lý Tướng Như nói, rồi bảo phục vụ mang thêm hai ly rượu.
Lục Hách Na ngồi thu mình trên ghế sofa đơn, trông không mấy hào hứng nhưng khi nhìn thấy họ, cô vẫn chào hỏi: "Đến rồi."
Đi theo Tống Ngạn Minh nhiều năm, trong các buổi gặp gỡ trước đây, Bùi Hiểu Vũ luôn giữ thái độ dè dặt, chỉ đảm nhận vai trò người hỗ trợ. Giờ đã thay đổi thân phận nhưng cậu vẫn còn chưa quen. Tống Ngạn Minh thì để ý đến cậu từng chút, sắp xếp để cậu ngồi ở vị trí tốt nhất.
Bùi Hiểu Vũ ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh Lục Hách Na, phía bên kia là Tống Ngạn Minh và Lý Tướng Như.
Lý Tướng Như mời mọi người chơi bài, bảo quản lý gọi người đánh bài quen biết đến phát bài. Bùi Hiểu Vũ tiến lại hỏi Lục Hách Na sao lại không vui.
Lục Hách Na lười biếng, trong tay vẫn cầm hạt dưa, nói: "Hôm nay tôi nhận được thư của Tiểu Thu, cô ấy nói khi mùa xuân đến, thời tiết tốt hơn, cô ấy sẽ cùng mẹ chuyển đến Bologna để dưỡng bệnh. Cô ấy nói như vậy có nghĩa là không muốn đợi tôi nữa, cũng không muốn đến Trung Quốc."
"Có xa không?" Bùi Hiểu Vũ hỏi.
Cậu không đi qua nhiều nơi, lại càng chưa ra nước ngoài.
Lục Hách Na cười: "Rất xa, chỉ là Bologna là quê của mẹ cô ấy, về đó là muốn sống ở đó."
Bùi Hiểu Vũ ngây ngô nói: "Cô có thể đi cùng cô ấy mà."
Nếu Tống Ngạn Minh phải rời khỏi Nam Phổ, Bùi Hiểu Vũ chắc chắn sẽ đi theo, đi đâu cũng đi.
"Có đơn giản như vậy đâu, dù đã sắp xếp xong mọi việc ở Nam Phổ để đi nước ngoài, cũng phải nghĩ xem sau này sống bằng gì, không thể cứ ở nhà mà ăn không ngồi rồi, Bologna là một nơi nhỏ, tôi cũng chưa chắc sẽ thích cuộc sống ở đó."
Lục Hách Na nói xong lại không khỏi nghĩ một cách bi quan: "Tôi sợ Tiểu Thu không còn yêu tôi nữa."
Bùi Hiểu Vũ lộ vẻ mặt không hiểu, nhẹ nhàng nói: "Nhưng cô ấy đã viết nhiều thư cho cô, cô ấy từ nơi xa xôi đến Nam Phổ gặp cô, đối với cô ấy, mọi thứ cũng là lạ lẫm nhưng cô ấy vẫn đến mà."
Lục Hách Na cúi đầu không nói.
"Khi tôi bị bệnh ở Phúc Kiến, tiên sinh cũng đã đi máy bay đến thăm tôi." Bùi Hiểu Vũ bổ sung.
Bên cạnh, Tống Ngạn Minh và đám Lý Tướng Như, Hồ Mạn đang chơi bài, Tống Ngạn Minh đột nhiên cười một cái.
Không ai đặc biệt chú ý đến cuộc trò chuyện của Bùi Hiểu Vũ và Lục Hách Na, chỉ có Tống Ngạn Minh vừa chơi vừa nghe.
Thấy Lục Hách Na vẫn không nói gì, Bùi Hiểu Vũ lo lắng, nói: "Tiểu thư Tô Thu yêu cô biết bao, tiểu thư Luna, cô ấy viết thư cho cô chính là đang mời cô đến tìm cô ấy."
Lục Hách Na ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười một cái: "Nếu không phải thì sao?"
Bùi Hiểu Vũ cất cao giọng: "Nếu phải thì sao!"
Bùi Hiểu Vũ là người yêu Tống Ngạn Minh vô điều kiện, cậu sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho Tống Ngạn Minh mà không tính toán công sức hay lợi ích. Nếu là Bùi Hiểu Vũ, dù kết quả thế nào cũng sẽ đi, dù phải vất vả cũng đi, dù bị từ chối cũng đi, một lần không được thì sẽ đi hai lần ba lần.
Những đau đớn thể xác chẳng là gì so với tình yêu dành cho Tống Ngạn Minh.
"Cậu thật là..." Lục Hách Na cuối cùng cũng cười.
"Hiểu Vũ." Tống Ngạn Minh đột nhiên gọi tên cậu, Bùi Hiểu Vũ quay lại nhìn, Tống Ngạn Minh nói: "Lại đây chơi bài."
Lý Tướng Như hỏi: "Cậu có uống được không?"
Vì sức khỏe của Bùi Hiểu Vũ không tốt, gần đây ra ngoài chơi Tống Ngạn Minh không cho cậu uống rượu.
"Tôi sẽ uống thay cậu ấy." Tống Ngạn Minh nói.
Lý Tướng Như cười: "Vậy thì tôi không khách sáo đâu."
Bùi Hiểu Vũ chơi bài không giỏi như mấy người còn lại, mỗi lần lên bàn đều chỉ là thay người hoặc làm nền. Không ngờ có một ngày cậu cũng sẽ trở thành trung tâm của cuộc gặp gỡ.
Uống vài ly, Lý Tướng Như chơi bài đã có cảm hứng, la hét mọi người cùng chơi, còn bảo người gọi Tiểu Khánh qua, đổi bàn lớn.
Tiểu Khánh đến, vẻ mặt không được tốt, có lẽ vì Lý Tướng Như không hẹn trước, cậu ta có kế hoạch khác nhưng lại bị gọi đến đột ngột.
Chỉ khi nhìn thấy Bùi Hiểu Vũ thì cậu ta mới mỉm cười.
Mấy ván đầu, Tiểu Khánh chơi không tốt, cậu ta chơi ở phía trên Lý Tướng Như, ra bài lung tung làm Lý Tướng Như hơi không vui.
"Cậu còn định như thế đến khi nào!" Lý Tướng Như mắng thẳng mặt trước mặt mọi người.
Mấy người đứng dậy khuyên nhủ: "Đừng vậy mà, Tướng Như."
Bùi Hiểu Vũ có chút sợ nhưng cũng không cảm thấy có gì nguy hiểm với mình, Tống Ngạn Minh lại như sợ Bùi Hiểu Vũ bị vướng phải mà kéo cậu về phía sau.
"Sao thế?"
Bùi Hiểu Vũ không biết nhưng Tống Ngạn Minh thì hiểu rõ.
Tiểu Khánh là người đã theo Lý Tướng Như mấy năm nay nhưng từ trước đến nay Lý Tướng Như không chỉ muốn chơi đùa thân thể. Anh ta thích người khác phụ thuộc vào mình, quay quanh mình, Tiểu Khánh lúc đầu cũng như vậy, nhưng dần dần đã thay đổi. Những người trẻ thường mềm lòng, cứ nghĩ có thể nhận được tình cảm thật, tưởng rằng khi có tình cảm rồi thì không cần giả vờ nữa.
Lẽ ra trong tình huống này, Lý Tướng Như đã đuổi Tiểu Khánh từ lâu rồi, nhưng lần này anh ta lại không buông tay, cứ dây dưa mãi.
"Chơi cho tử tế đi!" Lý Tướng Như lại nói.
Mắt của Tiểu Khánh đầy nước mắt, cậu ta không nhịn được mà quát lại: "Tôi đã chơi tử tế rồi!"
Lý Tướng Như bị đối xử thiếu tôn trọng, tức giận đến mức suýt nữa giơ tay đánh người.
Bùi Hiểu Vũ đứng gần, theo phản xạ chạy đến kéo Tiểu Khánh ra.
"Đừng đánh người!" Bùi Hiểu Vũ nói, quay người kéo Tiểu Khánh ra sau lưng, cậu bỗng nhận ra mình đã chắn giữa Lý Tươnsg Như và Tiểu Khánh, ngay lập tức sợ hãi bổ sung: "Ông chủ Lý..."
Vì có quan hệ với Tống Ngạn Minh, Lý Tướng Như không thể động tay với Bùi Hiểu Vũ. Bùi Hiểu Vũ còn trẻ, lại là người hầu, kéo Tiểu Khánh ra lại là việc hợp lý nhất.
Mặt của Tiểu Khánh đầy nước mắt, Bùi Hiểu Vũ lấy giấy lau cho cậu ta.
Lý Tướng Như vừa rồi suýt nữa đã nói "Cút đi." nhưng khi Bùi Hiểu Vũ ngăn lại, anh ta liền không nói tiếp.
Những người khác vây quanh Lý Tướng Như, chỉ có Bùi Hiểu Vũ và Tống Ngạn Minh ở bên Tiểu Khánh. Khi họ hoàn hồn lại, pháo hoa đón năm mới đã bắt đầu nở rộ trên bờ sông.
Câu lạc bộ nằm dọc theo bờ sông, nhìn xuống đường phố cũng có rất nhiều người.
Tống Ngạn Minh nói: "Đi, ra ngoài xem đi."
Tiểu Khánh vội vàng tránh sang một bên, "Các anh đi trước đi."
Cậu ta không dám bỏ đi mà để Lý Tướng Như tức giận một mình ở đây.
Bùi Hiểu Vũ nắm tay Tống Ngạn Minh đi xuống, khi đi qua Lý Tướng Như đang tức giận, hắn nói một câu "Ra ngoài xem pháo hoa." rồi không nói thêm gì nữa.
"Tiên sinh, đi đâu xem?" Bùi Hiểu Vũ từng bước theo sau Tống Ngạn Minh, tưởng rằng sẽ lái xe ra ngoài bờ sông quảng trường.
Tống Ngạn Minh nói: "Ở đây thôi."
Bùi Hiểu Vũ: "Ở đây không có mà, xem bên kia à?"
Pháo hoa rất đẹp nhưng hơi xa.
Đến tầng một, các nhân viên đã đợi sẵn, thấy Tống Ngạn Minh xuống, họ nhận được ám chỉ liền đi ra ngoài chuẩn bị.
Cuộc náo loạn lúc nãy không ảnh hưởng gì đến Tống Ngạn Minh, thậm chí hắn còn so sánh, cảm thấy mình và Bùi Hiểu Vũ rất hạnh phúc, trong khi những người khác yêu đương lộn xộn thì hắn và Bùi Hiểu Vũ lại đang xây dựng mối quan hệ vững chắc, từng bước tiến về phía trước.
Có lẽ nhiều năm sau, khi mọi người mỗi người một phương, hắn và Bùi Hiểu Vũ vẫn sẽ nắm tay nhau, cùng nhau ngắm pháo hoa mừng năm mới.
Hắn rất tin vào điều này, vì ở bên Bùi Hiểu Vũ, hắn cảm thấy an tâm, sự lệ thuộc và tình yêu của Bùi Hiểu Vũ khiến hắn tràn đầy tự tin.
"Chúng ta thả riêng." Tống Ngạn Minh nói, lấy khăn quàng cho Bùi Hiểu Vũ, "Đi thôi."
Đi qua đường, đến bờ sông, nghe thấy tiếng đồ đạc vỡ từ trong câu lạc bộ, quay đầu lại, thấy một cửa sổ kính tầng hai bị vỡ.
Bùi Hiểu Vũ kêu lên một tiếng, vô thức nắm lấy tay Tống Ngạn Minh, "Tiên sinh, đánh nhau rồi."
Lục Hách Na đang hét gọi quản lý, Kim Thành thì hét lên: "Lý Tướng Như, cậu điên rồi à?"
Tống Ngạn Minh lại nói: "Đừng quan tâm, nhìn đi."
Khi tiếng chuông năm mới vang lên, một đợt pháo hoa bay thẳng lên trời, ngay khi nổ ra, cả bầu trời sáng rực lên, pháo hoa còn hoành tráng hơn cả những gì chính quyền thành phố bắn.
Âm thanh cãi vã phía sau đã không còn nghe thấy nữa.
Có lẽ sáng mai, trên các tờ báo giải trí của Nam Phổ sẽ có tin tức về một vị đại gia ngành hàng hải của Nam Phổ trong đêm giao thừa đã đánh nhau với tình nhân, các đại gia giàu có của Nam Phổ phải xông vào ngăn cản và bị rối loạn tóc tai quần áo, có cả tổng giám đốc của tờ báo Nam Phổ và con gái của một chủ ngân hàng.
Chỉ là không thấy có tên ông chủ của bách hóa Vĩnh Tân, người vốn hay thân thiết nhất với Lý Tướng Như.
"Đẹp quá." Bùi Hiểu Vũ nói.
Tống Ngạn Minh quay lại, nhìn vào đôi mắt ngây thơ của Bùi Hiểu Vũ như mọi khi, ừm một tiếng.
May mắn là, tất cả mọi thứ đều không bị bỏ lỡ.
"Em thích không?"
"Thích."
"Vậy năm sau cũng sẽ thả."
"Cảm ơn tiên sinh."
"Còn chưa có gì đâu."
Bùi Hiểu Vũ quay đầu nhìn hắn: "Hả?"
Tống Ngạn Minh nhẹ nhàng véo vai Bùi Hiểu Vũ, "Ý là, sau này tôi sẽ đối xử tốt với em hơn."
"Ừm ừm." Bùi Hiểu Vũ ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay Tống Ngạn Minh, tựa vào vai hắn. Lúc pháo hoa nở rộ, hình như lại nghe thấy tiếng kính vỡ, những người đi đường la hét tránh xa khỏi cửa câu lạc bộ.
Ngày hôm nay cứ như thế đến, tất cả những khó khăn trong quá khứ dường như đã tan biến.
Chỉ cần sống như vậy, nhìn Tống Ngạn Minh sống.
Bùi Hiểu Vũ nói: "Chúc mừng năm mới, tiên sinh."
Tống Ngạn Minh: "Ừm, chúc mừng năm mới."